Trần Tiểu Bình đương nhiên không có khả năng đi đến hội liên hiệp phụ nữ để tố cáo rồi, giận thì có giận, nhưng trong lòng của cô ta cũng biết những lời nói đó của mình không hề có lý một chút nào cả.
Chẳng qua nghĩ đến việc tất cả mọi người là đồng nghiệp, thím La làm như vậy là không nói đạo lý, mới cho rằng mọi người sẽ đứng về phía của cô ta.
Thấy chủ nhiệm Vương không có khả năng đứng về phía mình, Trần Tiểu Bình nuốt xuống cơn tức giận rồi nói: “Vậy còn chuyện Trình Mạn tát tôi thì sao? Cũng không thể bỏ qua như vậy chứ?”
“Trình Mạn tát cô, là cô ấy không đúng, nhưng cô mắng cô ấy cũng là sai, hơn nữa là do cô sai trước, lúc sau cô ấy mới phản kích, cho nên sai lầm mà hai người phạm phải không ai nặng nhẹ hơn ai cả.” Chủ nhiệm Vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, hôm nay sau khi trở về, mỗi người các cô viết cho tôi một bản kiểm điểm tám trăm chữ.”
Trình Mạn không có ý kiến gì với hình phạt này, Trần Tiểu Bình thì lại không cam lòng: “Dựa vào cái gì? tôi chỉ mắng cô ta có hai câu, cô ta lại đánh tôi hai cái tát, dựa vào cái gì mà hai chúng ta đều bị phạt giống nhau?”
Thấy thái độ này của cô ta, sắc mặt của chủ nhiệm Vương trầm xuống: “Dựa vào việc cô là người gây sự trước, nếu dựa theo việc này thì tôi có đánh cô tám mươi gậy cũng là nương tay rồi, nếu như cô không muốn viết kiểm điểm, vậy thì được, các cô đi làm cãi nhau ảnh hưởng đến công việc, trừ tiền lương của các cô mỗi người một nửa!”
Trần Tiểu Bình lập tức như bị cắt đứt mạch máu, vội vàng sửa lại lời nói: “Viết, tôi viết, tôi viết còn không được sao! Chủ nhiệm Vương ông đừng có trừ tiền lương của tôi mà.”
Chủ nhiệm Vương vốn dĩ cũng muốn dàn xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, cho nên nghe thấy cô ta nói như vậy thì cũng lùi một bước nói: “Lần này tôi bỏ qua, chỉ cho các cô viết bản kiểm điểm, nhưng mà nếu như lần sau các cô còn dám cãi nhau ở trong lúc làm việc một lần nữa, thì tôi sẽ trừ tiền lương của các cô không thương lượng!”
Mọi người ồn ào gật đầu: “Đã biết!”
…
Lời đe dọa trừ tiền lương của ông ấy, mặc dù rất thô bạo, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.
Trong mấy ngày tiếp theo tuy rằng Trần Tiểu Bình đều kìm nén sự tức giận, nhìn Trình Mạn chỗ nào cũng đều không vừa mắt, nhưng cũng không dám nói những lời khó nghe trước mặt cô nữa.
Nhiều lắm là mỗi lần đi qua trước mặt cô thì sẽ liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, dùng cái này để biểu đạt sự khó chịu đối với cô.
Trình Mạn coi như không thấy.
Bởi vì cùng thuộc cương vị là nhân viên phục vụ, trong ba năm qua hai người đã phát sinh không ít xung đột, Trình Mạn biết rõ Trần Tiểu Bình là loại người có tính cách càng phản ứng với cô ta thì cô ta càng trở nên trở nên hung dữ, xử lý lạnh nhạt với cô ta là cách tốt nhất.
Muốn hừ lạnh thì cứ hừ đi, cô cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.
Chỉ cần Trần Tiểu Bình không lười biếng, để cô phải gánh vác luôn cả công việc của cô ta, thì Trình Mạn cảm thấy tất cả đều rất dễ nói chuyện. Đương nhiên coi như Trần Tiểu Bình có lười biếng, thì cô cũng có biện pháp, đi nói lại với lãnh đạo là được rồi.
Từ khi phát hiện biện pháp trừ tiền lương này có hiệu quả, chủ nhiệm Vương hiện tại xem như bắt được điểm yếu của Trần Tiểu Bình, chỉ cần nói một câu là có thể làm cho cô ta trở nên thành thật.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>