“Ai nói với bà là tôi không định giới thiệu đối tượng cho anh ta? Người này là tôi coi trọng trước.”
“Ôi trời, đầu tiên không nói đến việc cậu ta có phải là người mà cô coi trọng trước hay không, cho dù có là như vậy đi chăng nữa, chẳng lẽ là cô coi trọng trước thì cậu ta nhất định phải cưới người mà cô giới thiệu hay sao? Hoàng đế ở thời cổ đại cũng không có bá đạo như vậy đâu, cô cho rằng cô là ai?” Thím La giở giọng xem thường nói: “ Nếu chiếu theo lời của cô nói như vậy, tôi xem trọng em gái của cô trước, cảm thấy cô ta rất thích hợp với tên ngốc ở chỗ chúng tôi, vậy thì người khác không thể giới thiệu đối tượng cho cô ta sao? Nếu đúng là như vậy, thì tôi sẽ xin lỗi cô, thế nào?”
Tuy rằng nhà của Trần Tiểu Bình không ở trong xưởng máy móc, nhưng khoảng cách từ tiệm cơm quốc doanh đến những đơn vị này đều rất gần, cô ta đương nhiên biết thím La đang nói đến tên ngốc nào, lúc này tức giận đến mức không thể kiềm chế được, chỉ vào thím La mà mắng: “Bà, bà, bà nói năng bậy bạ!”
“Tôi nói năng bậy bạ sao, vậy cô thì có lý à? Giới thiệu đối tượng cho người khác là dựa vào năng lực của mình. Tại sao cô lại có thể giới thiệu đối tượng cho cậu ta, còn tôi thì lại không thể? Nếu như cậu ta hài lòng với người mà cô giới thiệu thì tôi đã không đưa ra ý kiến này, nhưng cô thì sao, ngày sinh tháng đẻ còn chưa đưa ra đã cho là người của mình à!” Thím La liếc mắt nhìn Trần Tiểu Bình nói: “Cô lại có gan đi tìm Tiểu Trình để bắt lỗi, sao mặt cô lại dày như vậy cơ chứ!”
Mắng Trần Tiểu Bình xong, thím La nhìn về phía Trình Mạn nói: “Tiểu Trình à, việc này là thím có lỗi với cháu, thím tốt bụng muốn tác hợp cho hai cháu, lại không ngờ tiệm cơm quốc doanh chúng ta lại có một người mặt dày như vậy, khiến cho cháu phải chịu sự oan ức rồi.”
“Thím nói như vậy làm cháu cảm thấy rất xấu hổ, thím chỉ đang suy nghĩ cho cháu, còn giới thiệu đối tượng cho cháu, cháu cảm kích thím còn không kịp, đâu có chuyện gì mà thím phải xin lỗi, về phần những người nào đó, cháu chỉ coi như là bọn họ đang đánh rắm, hoàn toàn không để ở trong lòng.”
Nghe hai người một xướng một hoạ, người nào đó bị chỉ cây dâu mắng cây hòe sắc mặt lúc xanh lúc trắng, quay sang chủ nhiệm Vương nói: “Chủ nhiệm Vương ông nghe thử xem bọn họ đang nói cái gì.”
Bình tĩnh xem xét lại, chủ nhiệm Vương thật sự không muốn quan tâm đến chuyện này, ông ấy là chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh, chứ không phải là chủ nhiệm của hội liên hiệp phụ nữ, làm sao có kiên nhẫn đi hòa giải việc này.
Nhưng buổi sáng đã trôi qua được một nửa thời gian rồi, việc dọn dẹp vệ sinh còn chưa làm xong, lại càng không cần phải nói tới việc chuẩn bị đồ ăn, nếu việc này không thể giải quyết cho thỏa đáng, thì tiệm cơm của bọn họ ngày hôm nay cũng không thể mở cửa.
Chủ nhiệm Vương nói: “Việc này tôi đã hiểu rồi, thế này đi, thím La không có gì sai, cô cũng đừng có mà không vui, loại lý lẽ kia của cô cho dù có đi đến đâu cũng không thể chấp nhận được. Nếu như cô thật sự còn cảm thấy không hài lòng thì cô có thể đi tìm hội liên hiệp phụ nữ mà cáo trạng, nếu như bọn họ đồng ý là cô nói đúng, nói thím La phải đi xin lỗi cô, thì tôi sẽ bảo Thím La đến trước mặt cô để xin lỗi, còn không thì ở chỗ tôi sẽ có kết quả như vậy.”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>