Sau khi khóa cửa tiệm cơm quốc doanh, Lục Bình Châu đề nghị đưa mọi người về nhà.

Thím La và Quan Kiến Quốc rất muốn được anh đưa về, bọn họ đều chưa từng ngồi xe ô tô, nhưng bọn họ không đến mức không có ánh mắt như vậy, nhìn không ra Lục Bình Châu ở tiệm cơm của bọn họ làm việc một ngày là vì ai, cho nên đều mỉm cười nói không cần để hôm khác, xong rồi kéo theo Yến Mẫn Chi nhanh chóng rời đi.

Trong nháy mắt, cả con đường dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lục Bình Châu nhìn Trình Mạn: “Chúng ta lên xe nhé?”

“Ừm.”

Hai người lên xe, Lục Bình Châu không vội khởi động xe, mà đưa tay phải ra nhanh chóng nắm chặt lấy tay trái của Trình Mạn: “Nắm tay một lát.”

“Đừng để người khác phát hiện.” Trình Mạn nhỏ giọng nói, bàn tay nhẹ nhàng vùng vẫy, nhưng không thoát ra được, ngược lại bàn tay đang nắm còn biến thành mười ngón đan vào nhau.

“Thím La nói là buổi tối sẽ không có người đến đây đâu.”

Trình Mạn nghiêng đầu, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Sao thím La lại nói với anh chuyện này?”

Thân thể của Lục Bình Châu dịch qua, tiến đến gần tai của Trình Mạn, cố ý hạ giọng nói: “Đại khái là muốn nói cho anh biết, ở chỗ này buổi tối có thể tùy tiện nắm tay nhau.”

Thím La này!

Trong lòng Trình Mạn vô cùng ngượng ngùng, đợi cô phục hồi tinh thần thì lại phát hiện khoảng cách giữa Lục Bình Châu và cô vô cùng gần nhau, nếu tiến lên phía trước dù chỉ là một milimet thì chóp mũi của anh cũng có thể chạm vào gò má của cô.

Trình Mạn nín thở, cô mơ hồ hiểu được ý đồ của anh.

Nhưng anh cũng không có cứ như vậy hôn tới, mà hơi khàn giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”

Trình Mạn vô thức liếm môi, âm thanh rất nhỏ vang lên trong không gian khép kín, giống như một lời mời.

Anh không hỏi nữa, từ từ điều chỉnh góc độ, tiến đến trước mặt Trình Mạn, cúi đầu hôn lên môi cô, cũng học theo động tác vừa rồi của cô, động tác nhẹ nhàng khẽ liếm.

Một làn sóng nhiệt dâng lên, thổi bay lý trí.

Trình Mạn hoàn toàn cứng đờ, mở to mắt mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cho đến khi hoàn toàn bị anh đè xuống chỗ tựa lưng, nghe thấy tiếng anh nhắc nhở “nhắm mắt lại”, mới từ từ hồi phục tinh thần, há miệng kêu: “Lục…”

Lời còn chưa dứt, khoang miệng đã hoàn toàn bị xâm chiếm.

...

Lúc Trình Mạn đi vào viện số 27, đúng lúc gặp cha mẹ cô đang khóa cửa, cô dừng bước kinh ngạc hỏi: “Cha mẹ đi đâu vậy?”

Nghe thấy giọng nói của cô, Vương Thu Mai bật đèn pin chiếu thẳng vào khuôn mặt cô, sau đó bước nhanh đến trước mặt cô, sờ vai cô kéo tay cô, vừa tức giận vừa lo lắng hỏi: “Cái con bé này con đi đâu vậy? Sao bây giờ con mới trở về nhà?”

“Con…” Trình Mạn do dự nói: “Con có chút việc nên về trễ.”

“Có việc gì mà phải về trễ hơn nửa tiếng chứ?”, Vương Thu Mai sốt ruột nói: “Mẹ và cha con chờ mãi không thấy con về, đang chuẩn bị đi theo dọc đường đến đơn vị để tìm con đấy!”

Trình Thụ Vĩ đi tới nói: “Con gái về nhà là tốt rồi, đừng đứng ở trong sân nữa, vào nhà rồi nói chuyện.”

Trong sân nhỏ này không chỉ có một mình nhà của bọn họ, còn có hai nhà khác đã tắt đèn đi ngủ sớm, bọn họ đứng ở bên ngoài nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ quấy rầy đến những người khác.

Hơn nữa nếu như lời nói của bọn họ bị người khác nghe được, khó bảo đảm sau này những người đó sẽ không lan truyền ra bên ngoài, tốt hơn là vẫn nên đi vào trong nhà mình nói chuyện.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play