Chương 70: Nắm tay
Trần Tiểu Bình tức giận, lúc ấy đã chỉ muốn đánh nhau một trận với thím La.
Nhưng làm việc cùng với thím La lâu như vậy, Trần Tiểu Bình biết rất rõ sức chiến đấu của người phụ nữ trung niên này, cho dù là cãi nhau hay là đánh nhau, cô ta khẳng định không phải là đối thủ của bà ấy, vì vậy đành phải vuốt mũi lựa chọn nhẫn nhịn.
Nhưng nhẫn nhịn không có nghĩa là cô ta có thể bỏ qua chuyện này, tối hôm qua sau khi trở về, trong lòng của Trần Tiểu Bình càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cả đêm cũng không thể nào ngủ ngon được.
Hôm nay mang theo cơn tức giận đi làm, vừa nhìn thấy thím La quan tâm Trình Mạn thì lập tức không thể nhịn được nữa.
Cô ta cũng không tin, mình đấu không lại được thím La thì thôi đi, chẳng lẽ còn không thể sửa trị được một con nhóc sao!
Trình Mạn nghe Trần Tiểu Bình nói xong thì lập tức ngây ngẩn cả người, cô không biết chuyện này, cũng không hề nghe thím La đề cập đến, cho nên theo phản xạ nhìn về phía cô ta.
Mà phản ứng ngây người này của cô rơi vào trong mắt của Trần Tiểu Bình lại trở thành sự chột dạ, khí thế của cô ta trong nháy mắt tăng lên, nâng cao giọng nói châm chọc: “Có những người ấy à, giống như trời sinh đã thiếu hơi đàn ông, vừa nhìn thấy đàn ông thì cho dù người đó có thơm hay thối, có phải là của mình hay không cũng đều muốn nhào lên trên người của người ta, một chút xấu hổ cũng không có!”
Mặc dù cô không biết là có chuyện gì đang xảy ra, nhưng Trình Mạn cũng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người ta chỉ vào mũi mắng cũng không dám lên tiếng, lúc này cô lập tức tiến lên tát cho Trần Tiểu Bình một cái.
Cái tát này bất ngờ ập tới, cho nên Trần Tiểu Bình vừa vặn bị đánh một cái thật là mạnh, làm cho làn da không được tính là trắng của cô ta nổi lên mấy cái dấu hồng, đầu óc của cô ta cũng trở nên mơ hồ.
Cho đến khi cơn đau rát truyền lên trên đại não, cô ta mới kịp phản ứng lại, muốn xông lên liều mạng với Trình Mạn.
Cũng may thím La đã lanh tay lẹ mắt ôm lấy cô ta, miệng còn hét lớn: “Người đâu mau tới đây, sắp xảy ra chuyện rồi!”
Quan Kiến Quốc và Yến Mẫn Chi vội vàng từ sau bếp đi ra, nhìn thấy sắc mặt của Trình Mạn tuy rằng không tốt, nhưng đứng ở một bên cũng coi như là bình tĩnh.
Mà Trần Tiểu Bình đang bị thím La ôm lấy thì giống như phát điên muốn nhào lên người của Trình Mạn, bọn họ vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cô ta.
Trần Tiểu Bình tức điên lên, hai tay duỗi thẳng về phía trước, miệng khóc lóc la hét: “Các người ngăn cản tôi làm gì? là Trình Mạn đánh tôi! các người không nhìn thấy sao?”
Yến Mẫn Chi và Quan Kiến Quốc nghe thấy vậy thì đều liếc nhìn khuôn mặt của cô ta một cái, sau đó im lặng tiếp tục túm lấy cô ta.
Trình Mạn lạnh mặt nói: “Đúng là tôi đã đánh cô, nhưng đó là vì cô đáng bị đánh! Tôi được người ta giới thiệu đàng hoàng, gặp mặt đối tượng hẹn hò một cách nghiêm túc, nhưng khi đến trên miệng của cô lại trở thành loại người thiếu đàn ông, vừa nhìn thấy đàn ông thì cho dù có hôi thối bẩn thỉu cũng nhào lên người. Dựa vào những lời nói này của cô, cho dù có là ai đang đứng ở trước mặt tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nói là cô đáng bị đánh!”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>