Trần Tiểu Bình thấy không thoát được, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa cãi nhau với Trình Mạn:

“Cô và anh ta là đối tượng hẹn hò nghiêm túc sao? Vậy thì cô đổi một người đàn ông khác đi! Cô hỏi bọn họ thử xem, có phải tôi là người đã tìm đến người đàn ông quân nhân đó trước hay không? nói là muốn giới thiệu đối tượng cho anh ta. Tôi đã nói vì sao hai tuần nay anh ta lại không tới tiệm cơm của chúng ta nữa, thì ra là bị đồ đê tiện như cô cắt ngang!”

Vừa dứt lời, lại một tiếng “Bốp” nữa vang lên, Trần Tiểu Bình hét thất thanh che lấy mặt, biểu tình dữ tợn hỏi: “Các người thấy chưa? Các người đã nhìn thấy gì chưa? Cô ta đánh tôi? Cô ta lại còn dám đánh tôi nữa!”

“Tôi đánh cô thì sao? Cô mắng tôi là đồ đê tiện, tôi còn không thể đánh cô sao?” Trình Mạn lùi đến một nơi an toàn rồi nói: “Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô dám nói một câu thô tục trước mặt tôi, thì tôi sẽ tát cho cô một cái! Không tin thì cô cứ chờ thử xem.”

“A a a!” Trần Tiểu Bình tức muốn điên rồi, giãy dụa muốn thoát khỏi ba người kia.

Nhưng thím La là một người mập mạp hiếm thấy ở niên đại này, cân nặng của bà ấy còn đặt ở chỗ đó.

Còn Yến Mẫn Chi tuy gầy, nhưng xuống nông thôn làm việc đồng áng nhiều năm, sức lực của cô ấy cũng rất lớn.

Quan Kiến Quốc thì càng không cần phải nói, ông ấy là đầu bếp nấu ăn, còn là một người đàn ông, sức lực lại càng không nhỏ.

Ba người bao vây túm lấy cô ta, làm cho cô ta không thể nào thoát ra được, cô ta tức giận vừa gào thét vừa cào cấu khắp nơi, cho đến khi nghe thấy tiếng rống giận của chủ nhiệm Vương vang lên: “Các người đang làm cái gì vậy?”

Vừa nhìn thấy chủ nhiệm Vương, Quan Kiến Quốc vội vàng buông tay ra, thím La cũng thả lỏng hai cánh tay đang ôm eo Trần Tiểu Bình.

Vòng vây vừa được buông lỏng, Trần Tiểu Bình đã muốn xông lên đánh Trình Mạn, nhưng cô ta vừa mới lao ra, Yến Mẫn Chi đã gia tăng lực kiềm chế ở cánh tay phải của cô ta.

Thím La nhìn thấy vậy vội vàng đưa tay ra chung sức, hai người một trái một phải ngăn cô ta lại, miệng còn hét lớn: “Muốn làm gì vậy!”

Trần Tiểu Bình lấy lại tinh thần, xoay người vọt tới trước mặt của chủ nhiệm Vương, chỉ vào dấu tay trên mặt nói: “Chủ nhiệm Vương, ông nhìn xem, dấu vết trên mặt tôi đều là do Trình Mạn đánh, còn có bà ta, ông ta, bọn họ đều là đồng bọn, giúp đỡ cô ta bắt nạt tôi!”

“Cô chỉ nói là tôi đánh cô, vậy sao cô không nói vì sao tôi lại đánh cô?”, Trình Mạn không hề sợ hãi chút nào, tiến lên hai bước nói: “Là như thế này chủ nhiệm Vương, tối qua tôi ngủ không ngon, cho nên trạng thái tinh thần ngày hôm nay không được tốt, vừa rồi lúc tôi đang quét dọn vệ sinh thì thím La nhìn thấy cho nên mới hỏi thăm một câu, kết quả đang yên đang lành cô ta lại chạy tới nói tôi là suốt ngày nghĩ tới đàn ông, còn nhục mạ tôi thiếu đàn ông, vừa nhìn thấy đàn ông thì cho dù có hôi thối bẩn thỉu như thế nào đều muốn nhào tới, còn mắng tôi là đồ đê tiện. Chủ nhiệm Vương ông nói thử xem, chẳng lẽ tôi nên nhịn xuống để cho người ta nhục mạ như vậy sao?”

Vốn dĩ khi nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt của Trần Tiểu Bình, chủ nhiệm Vương đã có suy nghĩ không tốt về Trình Mạn, nhưng sau khi nghe xong những lời này của cô, ông ấy lập tức đem ánh mắt không đồng ý hướng về phía của Trần Tiểu Bình nói: “Cô thật sự đã nói ra những lời này sao?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play