Chương 69: Hỏi tình hình 3

“Còn có thể là ai? Trình Mạn đó.” Trần Tiểu Bình nhớ tới người trước mặt chính là người đã đổi ca với Trình Mạn, cười tủm tỉm hỏi: “Chú Quan, chú tiết lộ với tôi một chút. Hôm nay cô ấy đổi ca với chú, có phải là đi xem mắt không?”

Quan Kiến Quốc không biết rằng Trần Tiểu Bình không biết chuyện này, ông ấy nghi hoặc hỏi: “Không phải đã qua lại với nhau rồi sao? Lần này đổi ca với tôi nói là muốn đi hẹn hò.”

“Qua lại?” Trần Tiểu Bình bỗng nhiên hăng hái: “Là người mà chị dâu cô ta giới thiệu đó à? Đối phương như thế nào, làm việc ở đâu, chú có biết không?”

“Sao tôi biết được những chuyện này.” Quan Kiến Quốc nói, cảm thấy buồn cười, mặc dù mối quan hệ của họ trong đơn vị khá tốt, nhưng rõ ràng phụ nữ giao lưu với nhau nhiều hơn, xem mắt cũng được coi là chuyện riêng tư, làm sao có thể nói với một người đàn ông lớn tuổi như ông ấy.

Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, nhớ đến những lời thím La nói khi dẫn Trình Mạn đến tìm ông ấy đổi ca, Quan Kiến Quốc nói: “Hình như không phải người đó, đối tượng của Tiểu Trình thường xuyên tới tiệm chúng ta ăn cơm.”

Người đến tiệm bọn họ ăn cơm không ít, Quan Kiến Quốc không thể nhớ hết, đều là khách quen.

Mà trong số những khách quen này, người trẻ tuổi lại càng ít hơn, một người là quân nhân làm cô bẽ mặt lần trước, một người khác tên là Tạ Lan, một kỹ sư được phân công vào xưởng máy móc năm ngoái.

Nhìn theo hướng này, nhiều khả năng đối tượng của Trình Man là Tạ Lan.

Nhưng cũng không hẳn như vậy, Tạ Lan là cán bộ, nghe nói cấp bậc cha mẹ cũng không thấp, nhưng cha của Trình Mạn chỉ là thợ điện, cho nên người ta chưa hẳn sẽ để ý cô.

Quân nhân càng không có khả năng.

Trần Tiểu Bình sau đó nghĩ về những lời anh đã nói khi giới thiệu đối tượng của mình với cô ta lần trước, cảm thấy đó đều là những lý do anh nghĩ ra vì không muốn kết hôn, hoặc căn bản chướng mắt những người dân bình thường như họ.

Hơn nữa, trong gia đình Trình Mạn không ai tham gia quân ngũ, nên loại trừ khả năng có người mai mối cho bọn họ.

Hai người này đều không phải, vậy chỉ còn mấy người trung niên độ ba mươi bốn tuổi, mặc dù phần lớn người trung niên đều đã kết hôn, tuy nhiên thực khách thường đến đây cũng không phải không có đã ly hôn hay goá vợ.

Nghĩ đến Trình Mạn có thể đang hẹn hò với đối tượng trạc tuổi cha mẹ mình, Trần Tiểu Bình gần như bật cười thành tiếng, ánh mắt lóe sáng, hỏi: “Chú có biết đối tượng của cô ta là khách quen nào không?”

“Tôi quên mất tên là gì rồi, tôi chỉ biết cậu ấy là quân nhân thôi.” Quan Kiến Quốc hồi tưởng: “A, đúng rồi, hai người do chị La mai mối? Sao thế, cô không biết chuyện này à?”

Quân nhân, thím La mai mối...

Trần Tiểu Bình gần như tức khắc xác định được danh tính đối tượng của Trình Mạn, khó tin hỏi: “Chú xác định người đó là quân nhân, chứ không phải người khác sao?”

“Mấy ngày trước, chính miệng cô ấy đã nói với tôi khi đổi ca mà. Tôi cũng chưa đến nỗi già lẩm cẩm, không nhớ tên thì còn được, sao lại không nhớ cậu ấy làm nghề gì chứ?” Quan Kiến Quốc nói, phát hiện vẻ mặt Trần Tiểu Bình không bình thường, muộn màng nhận ra: “Cái kia, có phải tôi đã nói gì sai không?”

Sắc mặt của Trần Tiểu Bình dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có!”

Trần Tiểu Bình đương nhiên biết Lục Bình Châu hai ngày chủ nhật liên tiếp không đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa, nhưng cô ta cho rằng anh không đến bởi vì phiền chuyện cô ta giới thiệu đối tượng, nên cô ta cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ rằng em rể mình chọn trúng, lại bị người khác lén lút nẫng tay trên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play