Chương 65: Gặp mẹ Trình 3

Chuyện tìm hiểu đối tượng, đường đường chính chính vẫn tốt hơn là giấu giếm.

Khóa xe xong, Lục Bình Châu đi tới cùng bọn họ, ba người sóng vai nhau đi về phía khu nhà.

Trong sân lúc này khá náo nhiệt, có người ngồi trò chuyện, có người đi tới đi lui, khi nhìn thấy một chàng trai trẻ xa lạ xuất hiện bên cạnh mẹ con Trình Mạn, tất cả đều nhìn sang, tò mò hỏi anh là ai.

Vương Thu Mai không hề giấu diếm, giới thiệu thân phận của Lục Bình Châu, bà nói: “Cậu ấy đặc biệt đưa Mạn Mạn về, tôi tình cờ gặp được, tôi nghĩ gặp cũng gặp rồi, không mời cậu ấy vào nhà thì có vẻ như không thích hợp lắm, nên cứ mời cậu ấy vào đây.”

Mọi người gật đầu, lại liên tục đặt câu hỏi:

“Tiểu Lục là người ở đâu vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nhìn vóc dáng của Tiểu Lục giống như là lính, chiếc quần này hình như là bên không quân?”

“Tiểu Lục...”

Anh một câu tôi một câu, Lục Bình Châu chưa thấy phiền, Vương Thu Mai đã lên tiếng trước: “Đủ rồi mọi người, đây là đối tượng của con gái tôi, tôi còn chưa hỏi, sao mọi người cứ hỏi mãi thế? Tò mò thì đi hỏi đối tượng của con cái mấy người đi, Tiểu Lục chúng ta đi thôi.”

Khí thế bừng bừng chen qua đám đông vây quanh đi về phía sân số nhà hai mươi bảy.

Bước vào sân số nhà hai mươi bảy lại có một đợt thăm hỏi, may mắn là có ít người, chỉ vài phút bọn họ đã thoát khỏi vòng vây.

Vương Thu Mai đưa anh về nhà, rót cho anh một tách trà và nói: “Người trong khu tập thể hơi tò mò, cháu đừng bận tâm.”

“Không sao, cháu thấy khá thú vị.” Lục Bình Châu đứng dậy nhận trà, nhìn quanh hỏi: “Chú không có nhà ạ?”

“Đi xem đánh cờ rồi.” Vương Thu Mai nói: “Hai đứa ngồi đi, mẹ đi làm cá, tối nay nấu cơm sớm.”

Lục Bình Châu vội vàng đặt cốc xuống, nói: “Để cháu giúp dì.”

“Không cần, hôm nay là lần đầu tiên cháu đến đây, không cho phép cháu làm gì cả.” Vương Thu Mai cười nói: “Lần sau đi, lần sau cháu đến không muốn làm cũng không được.”

Lục Bình Châu cười nói: “Cháu chờ ạ, đến lúc đó tuỳ dì phân phó.”

Vương Thu Mai gật đầu, bảo Trình Mạn hãy chiêu đãi anh thật tốt, sau đó xách thùng cá đi ra ngoài, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Trình Mạn cảm thấy mình nên gánh vác trách nhiệm tiếp khách, nhưng trước mặt Lục Bình Châu, trạng thái của cô dễ dàng chuyển sang hai thái cực, quá thoải mái và quá dè dặt.

Cái trước được thể hiện cụ thể trong cuộc trò chuyện của họ ở trạm xe vào buổi sáng, còn cái sau thì bây giờ, bởi vì dè dặt không biết phải vào đề thế nào.

Hiển nhiên Lục Bình Châu ở trước mặt cô không hề lo lắng như vậy, anh bắt đầu chủ đề rất thoải mái: “Em có muốn đổi giày không?”

“Hả?”

“Chân em không đau à?”

Trình Mạn chợt nhớ ra, cô hỏi: “Vậy em về phòng một lát nhé?”

“Đi đi.”

Trình Mạn không nhịn nữa, đứng dậy trở về phòng, cởi giày da và tất, ngồi ở mép giường kiểm tra thì phát hiện gót chân mình quả thực đã phồng rộp.

Cô đưa tay định bóp nhưng không thể mạnh tay, cô sắp bật khóc mà bong bóng cũng không vỡ.

Đang lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài thì có tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Lục Bình Châu: “Mạn Mạn?”

Trình Mạn đứng dậy mở cửa hỏi: “Sao vậy?”

“Anh muốn hỏi chân em thế nào rồi.” Ánh mặt Lục Bình Châu nhìn vào đôi mắt ngấn nước của Trình Mạn: “Có lẽ bây giờ không cần hỏi nữa, để anh xem nào.”

Trình Mạn lùi lại nửa bước: “Cái gì?”

“Để anh xem chân của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play