Chương 66: Gặp mẹ Trình 4

“Không có vấn đề gì đâu.” Trình Mạn theo phản xạ muốn từ chối, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Bình Châu liền không thể tiếp tục kiên định: “Chỉ là một vết phồng rộp thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

“Nặn nó ra chưa?”

“Em…” Trình Mạn cúi đầu: “Em không làm được.”

“Để anh giúp em.”

“Không thích hợp lắm đâu?”

“Cái gì không thích hợp?”

“Dù sao chúng ta cũng là đối tượng của nhau.” Bọn họ vừa mới bắt đầu tìm hiểu chưa đến mức vợ chồng già nên nhờ anh nặn mụn nước kể cũng hơi kỳ.

Lục Bình Châu hiểu được ý của Trình Mạn, nói: “Anh nghĩ cũng không có gì đâu, chúng ta là đối tượng, sau này sẽ trở thành vợ chồng, quan hệ của chúng ta sẽ càng ngày càng thân thiết.”

Thấy cô xấu hổ, anh liền nói: “Tất nhiên nếu em thấy ngại, anh có thể gọi dì đến xem giúp, anh đi làm cá, dù sao thì không được để bóng nước như vậy.”

Trình Mạn cảm thấy Lục Bình Châu xứng đáng làm cán bộ, lời nói luôn đều đều cô lại bị cảm động, thấp giọng nói: “Vậy thì anh nhẹ tay một chút.”

“Được.”

Quá trình nặn mụn nước không có gì mập mờ, cũng không mất nhiều thời gian, Lục Bình Châu ra tay có thể nói đầu nhanh chóng và chuẩn xác, Trình Mạn chưa kịp nhắm mắt đã kết thúc.

Vết phồng rộp bị vỡ, nước dịch bên trong chảy ra, Trình Mạn mới nhớ cô không chuẩn bị khăn mặt, đang định nhờ Lục Bình Châu lấy giúp, thì thấy anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay, che lên vết phồng rộp.

“Anh…”

Có lẽ là anh hiểu lầm ý của Trình Mạn, Lục Bình Châu giải thích: “Vẫn còn sạch, hôm nay anh chưa dùng.”

“Ý tôi em phải vậy, là…” Trình Mạn do dự một lát rồi nói: “Em không ngờ anh còn mang theo khăn tay.”

“Không hay mang theo, nhưng hôm nay đặc biệt.”

Trình Mạn hiểu ý, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay trên chân cô: “Anh còn chiếc khăn tay nào khác không?”

Cái này dùng để lau chân cho cô, về sau khẳng định không thể dùng.

“Không còn.”

“Vậy... Em sẽ trả lại cho anh một cái?” Trình Mạn không tự tin nói: “Nhưng em không giỏi may vá, không biết thêu hoa, đường may có thể cho là ở mức trung bình.”

Khóe môi Lục Bình Châu cong lên: “Khi nào thì anh mới nhận được quà?”

“Có thể mất mười mấy hoặc hai mươi ngày, ờm, được rồi, em sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.”

“Anh sẽ đợi.”

Ban ngày, Vương Thu Mai chặn người trong sân để nghe ngóng về tình hình cá nhân của Lục Bình Châu, chờ lên bàn ăn, bà càng hỏi nhiều câu hơn, thậm chí còn hợp tác với chồng và con trai.

Người này thì hỏi anh đến từ nơi nào, trong nhà có bao nhiêu người, người kia thì hỏi anh có trình độ học vấn ra sao, vì cái gì mà anh đi lính, kẻ xướng người hoạ hận không thể moi hết cuộc sống trong hai mươi sáu năm qua của anh.

Lục Bình Châu biết họ không yên lòng, vì thế kể rất chi tiết: “Cháu sinh ra ở Bắc Kinh, sống ở đó mấy năm, năm sáu tuổi cùng cha mẹ đến tỉnh Vân, cha của cháu vẫn còn khỏe mạnh, mẹ của cháu thì đã qua đời mười lăm năm trước. Mười năm trước cha cháu lại tái giá, qua hai năm sinh thêm cho cháu một đứa em trai.”

“Cha của cháu là quân nhân. Cháu từ nhỏ đã lớn lên ở khu tập thể, nên lúc đi học không nghĩ tới những nghề nghiệp khác. Tốt nghiệp trung học liền thi vào trường quân đội. Sau khi tốt nghiệp, cháu được điều động về trụ sở bên này của thành phố Lâm Giang, hiện đang là trung đoàn phó, tiền lương một trăm…”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play