Chương 63: Gặp mẹ Trình

Trước đây Trình Mạn rất hài lòng với công việc hiện tại, lương nhân viên phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh không cao nhưng phúc lợi rất nhiều, nói ra cũng rất có thể diện.

Nhưng sau khi nhớ lại ký ức kiếp trước và biết được sự thật về thế giới này, Trình Mạn biết rằng cô sẽ không thể giữ công việc này lâu dài.

Nhiều nhất là mười năm nữa, các tiệm cơm quốc doanh sẽ lần lượt đóng cửa, không tìm lối thoát, điều duy nhất chờ đợi cô là bị sa thải ở tuổi trung niên hoặc chuyển sang những vị trí khác tệ hơn.

Trình Mạn là người có cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ nên cô đã suy nghĩ về tương lai từ ba tháng trước.

Quá trình này không hề khó khăn, có lẽ là do đầu thai gây ra chứng mất trí nhớ, sau khi khôi phục trí nhớ, ký ức về hai thời đại trong đầu cô không hề tuần tự mà hòa quyện vào nhau.

Nói một cách đơn giản hơn, trạng thái hiện tại của cô giống những người du hành xuyên thời gian, với những ký ức sống động về tiền kiếp và ký ức của cơ thể này, có điều tình cảm của cô dành cho gia đình lại sâu sắc hơn.

Vì vậy, dù kiếp này đã làm việc được ba năm, sau khi khôi phục được trí nhớ, kho tàng tri thức của Trình Mạn giờ đây đã ở đỉnh cao của cuộc đời.

Với bàn tay vàng như vậy, việc không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học là điều vô lý.

Hiện tại là mùa xuân năm sáu mươi bảy, mùa đông năm sau sẽ có kỳ thi tuyển sinh đại học, để tránh việc lâu ngày không đọc sách, lượng kiến thức dự trữ sẽ giảm sút nên Trình Mạn sẽ lật sách và làm câu hỏi khi không có việc gì làm.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì có người gõ cửa kính xe.

Trình Mạn theo âm thanh quay lại, nhìn thấy mẹ đang đứng ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc hạ cửa sổ hỏi, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài?”

“Ở nhà thiếu chỉ, mẹ vừa đi cũng tiêu xã.”

Mặc dù trong khu tập thể bọn họ cũng có cung tiêu xã nhưng quy mô nhỏ, cung cấp ít thứ, chỉ có hai màu đen trắng, thứ bà cần là chỉ đỏ nên bà đến hợp tác xã cung ứng ở Đông Hà.

Vương Thu Mai nhìn con gái, lại nhìn Lục Bình Châu cười nói: “Cháu là Tiểu Lục à?”

“Chào dì.” Lục Bình Châu gật đầu, mở cửa xe đi vòng qua.

Vương Thu Mai quay đầu nhìn từ dưới lên trên, dừng lại trên mặt Lục Bình Châu.

Chàng trai trẻ trông rất bảnh bao.

Dáng người cao ráo, nét mặt tuấn tú, thảo nào con gái bà lại thích cậu ấy.

Bản thân Vương Thu Mai cũng rất thích, vẻ mặt nghiêm túc vốn có của bà trở nên ấm áp, giọng điệu cũng rất dịu dàng: “Sáng nay các cháu đi đâu chơi? Sao về sớm thế?”

“Đi cầu Trường Giang ạ.” Lục Bình Châu liếc mắt nhìn Trình Mạn, không biết tiếp theo nên nói gì

Trình Mạn cũng bước xuống xe, trả lời: “Là do con đi giày không phù hợp, đi bộ bị đau chân.”

Vương Thu Mai cúi đầu nhìn đôi giày trên chân con gái, hiểu ra liền hỏi: “Hai đứa ăn cơm trưa chưa?”

Lục Bình Châu nói: “Chúng cháu ăn rồi mới về.”

“Vậy bây giờ cháu chuẩn bị về à?”

“…Cháu chuẩn bị về rồi.”

“Về nhà tối có cơm ăn không?”

Lục Bình Châu hoàn toàn không hiểu Vương Thu Mai hỏi những vấn đề này có ý đồ gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Căn tin trung đoàn có bữa tối.”

“Ăn ở căng tin?” Vương Thu Mai kéo dài giọng: “Ngày nào cũng ăn ở căng tin thì chán lắm.”

Lục Bình Châu hiểu ra vấn đề, anh thấp giọng nói: “Ý của dì là?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play