Khi đến gần hơn, Trình Mạn phát hiện bên đó không chỉ có người câu cá mà còn có người đang bơi lội, những người cô vừa nhìn thấy từ xa có lẽ cũng đã bơi từ đây.

Những người đang bơi đó đều là nam giới, không ngại khoe sức khỏe tốt, Trình Mạn liếc nhìn thì thấy tất cả đều cởi trần, hoàn toàn không sợ người khác nhìn vào.

Cũng may thời này đồ ăn không nhiều dầu mỡ, ít người béo, mặc ít áo tuy không hấp dẫn nhưng cũng không béo ngậy.

Nhưng không phải là không có gì để nhìn, có một chàng trai trẻ với cơ bắp cuồn cuộn.

Bản tính của con người là yêu thích cái đẹp.

Tuy Trình Mạn không không có ý gì với anh ta, nhưng cũng không nhìn được mà nhìn cơ thể anh ta đôi lần, nghe thấy Lục Bình Châu hỏi đang nhìn cái gì cô mới phản ứng lại, thuận miệng nói: “Người kia có cơ bụng.”

Trình Mạn vừa nói ra thì đã phản ứng lại, chưa kịp nghĩ ra điều gì để chữa cháy thì đã nghe thấy giọng nói ai oán của Lục Bình Châu: “Cơ bụng của anh to hơn anh ta.” Có lý nào cô lại bỏ gần muốn xa.

Hơi nóng phả vào trán khiến não Trình Mạn chập mạch, cô lắp ba lắp bắp: “Có thể, có thể xem không?”

Trình Mạn không nhìn thấy cơ bụng của anh, không phải anh không muốn nhìn, mà là vì tay anh đã đưa tới vạt áo, nhưng cô không thể chống đỡ, vừa lâm trận đã bỏ chạy, khi nhìn thấy xe buýt từ xa đang đến gần cô kiếm cớ nhìn đi chỗ khác.

Xe buýt đi sang phía bên kia cầu, nhưng vẫn hơi xa nơi họ đỗ xe.

Lục Bình Châu đề nghị lại cõng Trình Mạn, nhưng bên này đông đúc hơn, ven đường đâu đâu cũng đều có thể nhìn thấy người đi bộ, cô có chút rè rặt nên không cho anh cõng mà cố sức đi đến chỗ đậu xe.

Sau khi lên xe, cả hai đi tìm địa điểm ăn uống.

Kế hoạch ban đầu của Lục Bình Châu là buổi chiều có những hoạt động như đi dạo trung tâm thương mại, xem phim như lần trước, hoặc tìm công viên ngồi một lát.

Nhưng sau khi đi chơi cầu Trường Giang, Trình Mạn cảm thấy hơi mệt, ăn xong cũng không khá hơn, Lục Bình Châu đành nuốt kế hoạch, đề nghị đưa cô về nhà.

Trình Mạn có chút tiếc nuối, cô đồng ý hẹn hò, nhưng kết quả... cô nói: “Lần sau nhất định em sẽ đi đôi giày tiện lợi hơn.”

Nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của cô, tay Lục Bình Châu có chút ngứa ngáy, anh muốn đưa tay sờ vào đầu cô, nhưng lại lo lắng đám đông trong tiệm cơm nên đành nhịn lại, anh nói: “Lần này là do anh sơ suất thôi... Anh không chọn đúng địa điểm.”

Trong lòng thầm xóa địa điểm hẹn hò Hồ Liên Hoa, nơi này cũng phải đi bộ rất lâu, đường Lâm Giang thì có trung tâm mua sắm, khách sạn và rạp chiếu phim nên có thể giữ lại.

Bởi vì hủy bỏ kế hoạch buổi chiều nên mới hơn hai giờ đã về tới khu tập thể nhà máy cơ khí, cho nên sau khi Lục Bình Châu đỗ xe, Trình Mạn cũng không vội xuống xe, cô hỏi: “Anh lái xe về mất bao lâu?”

“Lái xe nhanh mất khoảng mười phút.”

“Ồ, về nhà anh sẽ làm gì?” Trình Mạn hỏi xong cảm thấy không thích hợp, giải thích: “Ý em là, anh thường làm gì trong ngày nghỉ?”

“Đọc sách, hoặc là đi rèn luyện.” Lục Bình Châu lịch sự hỏi lại: “Còn em? Ngày nghỉ em sẽ làm gì?”

“Thường thì em giúp mẹ làm việc, việc nhà hoặc khi mẹ may quần áo, giày dép, em cũng giúp một tay.” Trình Mạn nói đến đây chợt nhớ ra: “Bây giờ em đang đọc sách giáo khoa cấp ba để ôn lại kiến thức trước đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play