Anh đợi một lúc không thấy động tĩnh của cô nên quay lại nói: “Sao thế?”

Trình Mạn nghi ngờ hỏi: “Anh không mệt sao?”

Lục Bình Châu dừng một chút, anh nói: “Có thể em đã hiểu lầm nghề nghiệp của anh.”

“Cái gì?”

“Cõng em đi bộ về anh cũng sẽ không thấy mệt.” Lục Bình Châu rất tự tin: “Muốn thử không?”

“Chúng ta đến trạm xe buýt bắt xe đi.” Trình Mạn nhanh chóng xua tay, ngoan ngoãn leo lên lưng Lục Bình Châu.

Anh đưa tay ra sau, từ bên ngoài xuyên qua hõm đầu gối cô, nhấc cô lên cao rồi sải bước về phía trạm xe buýt.

Hai người tuy quen biết đã lâu và hiện đang hẹn hò nhưng cũng không quá thân thiết, sau khi xác lập mối quan hệ, họ mới chỉ gặp nhau hai lần, thời gian ở bên nhau cũng không quá một ngày.

Vì vậy, bị Lục Bình Châu cõng như thế, Trình Mạn luôn có chút ngượng ngùng, cô muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nhưng lại không biết nên chọn chủ đề gì.

Khi cô đang do dự, Lục Bình Châu đã nói: “Em nặng bao nhiêu?”

“…Bốn mươi lăm ký.” Trình Mạn trả lời rồi hỏi lại: “Anh có biết là không thể tuỳ tiện hỏi cân nặng của các cô gái sao?”

“Tại sao?”

“Không có tại sao, chính là không thể tùy tiện hỏi, tuổi tác cũng vậy.”

“Tuổi tác? Chẳng phải đều biết rồi sao?”

“Đều biết cái gì?”

“Thím Lạc nói với anh tháng hai là em tròn hai mươi mốt tuổi.”

Trình Mạn hiểu ra: “Đấy là thím La nói với anh, nhưng nếu anh hỏi em, em sẽ nói em mười tám tuổi, mãi mãi mười tám tuổi.”

Lục Bình Châu suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô, hỏi: “Sao vừa rồi em lại nói cho anh biết cân nặng của mình?”

“Bởi vì em nhẹ, nếu một ngày nào đó em tăng cân, chắc chắn em sẽ không nói cho anh biết.”

Lục Bình Châu cười khổ: “Anh hiểu rồi.”

“Anh hiểu cái gì rồi?”

“Em đây là bịt tai trộm chuông.”

Trình Mạn nghiến răng nghiến lợi: “Đồng chí Lục Bình Châu, có ai nói với anh rằng anh nói chuyện như vậy sẽ không lấy được ai chưa?”

Lục Bình Châu vội vàng nén cười, ho nhẹ một tiếng nói: “Anh cảm thấy ý tưởng của em rất hay, từ nay trở đi, khi có người hỏi tuổi tác và cân nặng của anh, anh cũng sẽ không nói, anh sẽ đứng cùng chiến tuyến với em.”

Đổi lại thành Trình Mạn cười khổ, cả người cô thả lỏng vô thức hướng cơ thể về phía Lục Bình Châu, khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện má mình đã áp vào gáy anh.

Vùng da trên cổ vốn không được trắng ngần lại vô thức có màu đỏ nhạt.

Trình Mạn cố gắng ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Từ đây đến trạm xe buýt còn bao xa?”

“Khoảng một cây.”

Trình Mạn ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía sông, khi ánh mắt nhìn thấy thứ gì đó, cô chợt tỏ ra kinh ngạc: “Hình như có người đang bơi ở đó.”

Lục Bình Châu nhìn về hướng cố chỉ, anh nói: “Thường xuyên có người tới bờ sông bơi lội.”

“Bây giờ mới là tháng ba, nước sông chắc sẽ rất lạnh.”

“Bơi lội thì cũng tạm.”

“Anh có biết bơi không?”

“Biết, còn em thì sao?”

“Mẹ em không cho tôi đến gần nước.” Trình Mạn nhẹ nhàng nói: “Khi còn đi học, mùa hè hàng năm giáo viên đều nhắc nhở chúng em không được ra bờ sông. Những người chết đuối hàng năm đều là những người biết bơi đấy.”

“Đúng vậy.”

Khi họ đang nói chuyện thì trạm xe buýt đã xuất hiện trước mặt họ.

Lục Bình Châu vốn định cõng Trình Mạn qua đó, nhưng cô chú ý thấy phía sau trạm xe có một khoảng đất trống, ở đó có rất nhiều người đang câu cá, cô sợ bị nhìn thấy nên yêu cầu anh đặt cô xuống rồi đi bộ qua.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play