“Không phải chứ?” Trình Mạn cười hỏi: “Chẳng phải trước đây mỗi tuần anh đều đến tiệm cơm của chúng em sao?”

Lục Bình Châu cúi đầu nhìn Trình Mạn, rõ ràng cô biết còn cố hỏi, cô quay đầu giả vờ thờ ơ tránh ánh mắt của anh.

Khóe môi anh nhếch lên, cơ thể căng cứng, trầm giọng nói: “Đó là vì anh muốn gặp em.”

Trình Mạn quay đầu càng xa hơn, cô vuốt vuốt tóc.

Đến lượt Lục Bình Châu hỏi: “Tuần trước, trước khi chúng ta gặp nhau, em có biết đối tượng xem mắt của em là ai không?”

“Anh có biết không?” Trình Mạn quay đầu lại.

“Anh biết.” Anh bình tĩnh trả lời: “Thím La nói với anh.”

“Ồ.” Cô lại quay đầu về phía dòng sông.

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Lục Bình Châu vừa nói vừa đi vòng quanh Trình Mạn nửa vòng, mạnh mẽ tiến vào tầm nhìn của cô.

Trình Mạn ngẩng mặt lên, dịu dàng hỏi: “Anh không biết à?”

“Anh không biết, cũng không đoán được.” Anh chăm chú nhìn cô: “Anh muốn nghe em nói.”

Trình Mạn nhẹ giọng đáp: “Em biết.”

“Ồ...” Lục Bình Châu kéo dài giọng: “Nói cách khác, em biết anh là ai mới đồng ý xem mắt?”

Đôi mắt của anh rất đẹp, hơi giống mắt phượng, nhưng đôi mắt hai mí rõ ràng, khuôn mặt không biểu cảm của anh rất khí thế, khi nhìn vào người khác lại rất chuyên chú.

Trình Mạn không thể chống đỡ được nên quay mặt đi nói: “Không phải anh cũng vậy sao?”

Lục Bình Châu nghe một hiểu ba: “Đúng vậy, cho nên anh có thể hiểu là trước buổi xem mắt em đã thích anh rồi phải không?”

Trình Mạn: “...”

Cuối cùng Trình Mạn vẫn không trả lời câu hỏi của Lục Bình Châu.

Nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả, cho đến khi đi qua cầu sông Trường Giang, khóe môi Lục Bình Châu ngoác lên vẫn không hề thay đổi.

Cầu sông Trường Giang rất dài, họ phải đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, sau khi xuống cầu, hai chân của Trình Mạn đau nhức, thể lực suy kiệt nghiêm trọng, cô không thể đi được nữa.

May mắn thay, dù sao Lục Bình Châu cũng là quân nhân, cho nên mức độ vận động này chẳng là gì đối với anh. Nhưng vì chăm sóc Trình Mạn, anh bỏ qua phương án đi bộ trở về mà đưa ra hai đề nghị.

Đầu tiên là tìm trạm xe buýt rồi bắt xe quay lại bên kia cầu để tìm chỗ ăn trưa, thứ hai là tìm trạm xe buýt rồi bắt xe thẳng đến nơi để ăn.

Dù sao đi nữa, cứ tìm trạm xe trước buýt đã.

Nhưng... Trình Mạn hỏi: “Trạm xe buýt ở đâu?”

Không thể trách Trình Mạn khi hỏi vấn đề này, thành phố Lâm Giang được chia thành ba quận lớn, khoảng cách giữa mỗi quận rất xa, liên hệ không mật thiết.

Đây là lần đầu tiên cô đi bộ qua cầu sông Trường Giang, cho nên cô thực sự không biết trạm xe buýt bên này cầu ở đâu.

Vào thời điểm quan trọng phải nhờ đến Lục Bình Châu, anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Bên kia chắc chắn có một trạm xe, đi bộ khoảng một hai cây số, em có đi được không? Để anh cõng em nhé? “

Trình Mạn vốn không ổn lắm, cô tưởng bản thân đi hẹn hò nên đi giày da, không ngờ lại như đi tập thể dục, lòng bàn chân hình như đã nổi đầy mụn nước.

Nhưng cô lại do dự: “Như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?”

“Ở đây có ít người, chắc chắn sẽ không có đội trị an. Hơn nữa, nếu thật sự có đội trị an cũng chỉ cần giải thích tình hình cho họ biết là được, cũng không nghiêm trọng đến thế đâu.” Lục Bình Châu nói xong liền khuỵu hai chân xuống đưa lưng về phía Trình Mạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play