Chương 59: Có thể xem không?

“Cám ơn.” Lục Bình Châu cầm lấy hai chai soda, mở một chai nhét ống hút vào đưa cho Trình Mạn, khi mở chai còn lại anh nói: “Anh cũng ăn cơm xong mới qua đây, căng tin của trung đoàn mở cửa sớm, hôm nay chúng ta đi đâu?”

“Anh muốn đi đâu?” Trình Mạn hỏi.

“Anh rất ít khi ra ngoài chơi, trước đây anh có hỏi qua đồng đội, họ có đưa ra một số địa điểm, nhưng anh không chắc em đã đến đó chưa.” Lục Bình Châu nói xong liền hỏi: “Chúng ta lên xe trước nhé?”

Lúc này bên ngoài khu tập thể không có nhiều người, nhưng thỉnh thoảng cũng có người quen đi ngang qua, nhìn Trình Mạn với nụ cười trêu chọc.

Vì vậy cô gật đầu không chút do dự, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Lục Bình Châu cũng lên xe, đưa lon soda đang uống dở cho Trình Mạn: “Cầm giúp anh một lát.” Anh khởi động xe rồi nói: “Một đồng đội của anh nói, giới trẻ ngày nay tìm hiểu đối tượng cơ bản đều đến hồ Liên Hoa, cầu Trường Giang, đường Lâm Giang, em muốn đi đâu?”

Hồ Liên Hoa là hồ lớn nhất ở thành phố Lâm Giang, nằm gần Đại học Lâm Giang.

Cầu sông Trường Giang thì không cần phải nói, sau khi hoàn thành đã trở thành một công Trình Mạng tính bước ngoặt ở thành phố Lâm Giang.

Đường Lâm Giang là trung tâm thương mại, khu vực đó có những tòa nhà mang kiến trúc từ thời dân quốc còn sót lại, rất đặc biệt.

Trình Mạn thích đường Lâm Giang hơn, con gái luôn thích mua sắm.

Nhưng sau lần trải nghiệm vừa rồi, Trình Mạn cảm thấy Lục Bình Châu sẽ lại mua đồ cho cô nếu cô đến đường Lâm Giang.

Cô rất vui khi được nhận quà, nhưng mẹ cô nói đúng, họ mới quen nhau, chuyện còn chưa đi đến đâu, những chi phí hẹn hò thông thường thì thôi, cô sẽ cảm thấy gánh nặng nếu anh chi tiêu quá nhiều tiền.

Trình Mạn đã chọn cầu sông Trường Giang sau khi xem xét hai địa điểm còn lại.

Lục Bình Châu nghe vậy liền đổi hướng lái xe về phía bờ sông.

Đến nơi, Lục Bình Châu dừng xe bên đường, uống soda rồi cùng Trình Mạn đi lên cầu.

Giao lộ lên cầu sông Trường Giang không hề thông thoáng, là một dải cong cong với những tòa nhà kiến trúc cổ ở hai bên.

Thiết kế như vậy sẽ dễ bị ách tắc trong vài thập kỷ tới, nhưng vào những năm bảy mươi như bây giờ, trên tường rất ít ô tô nên không cần lo lắng về ùn tắc giao thông.

Nhưng Lục Bình Châu đi sát mép đường, vẫn chừa đủ khoảng trống cho Trình Mạn.

Đoạn rẽ không hề ngắn, Lục Bình Châu thích ứng với tốc độ của Trình Mạn, đi bộ gần mười phút mới đến được cây cầu, tầm nhìn đột nhiên mở rộng.

Con sông ở đoạn này của thành phố Lâm Giang rất rộng, đứng trên cầu nhìn xuống, ngay cả những chiếc phà cao to cũng trở nên vô hình, nước sông không trong, thậm chí còn có chút vàng, bị gió thổi gợn sóng lăn tăn.

Trình Mạn vén mái tóc rối bù do gió thổi ra sau tai, ngẩng đầu nhìn Lục Bình Châu hỏi: “Anh từng tới đây à?”

“Từng lái xe tới đây.”

“Anh không xuống xe đi dạo à?”

“Không có thời gian.”

“Bình thường anh rất bận sao?” Cô nhớ trước đây anh từng nói rất ít khi ra ngoài chơi.

“Không nhất định, tùy thời điểm, trong hầu hết các ngày nghỉ đều có thể diễn ra bình thường.” Lục Bình Châu giải thích: “Anh không phải người địa phương, cho nên trong ngày nghỉ anh rất ít khi ra ngoài chơi, phạm vi hoạt động của anh về cơ bản là ở quanh đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play