Chương 58: Gọi điện thoại

Ngay khi Trình Mạn hạ quyết tâm, điện thoại đã được kết nối, giọng nói nghiêm túc của Lục Bình Châu vang lên: “Ai vậy?”

“Là tôi, Trình...”

Cô còn chưa giới thiệu xong, Lục Bình Châu đã nhận ra giọng nói của cô, liền hét lên: “Mạn Mạn?” Giọng điệu của anh dịu dàng hơn một chút: “Em tan làm rồi à?”

“Vâng, bây giờ em đang ở bưu điện.”

“Đặc biệt gọi điện thoại cho anh à?”

Trình Mạn thấp giọng nói: “Không phải trước đó anh đã nói là chờ em xác nhận chủ nhật này có được nghỉ hay không thì gọi điện báo cho anh sao?”

“Ừ, là anh nói, vậy chủ nhật này em có được nghỉ không?”

“Được nghỉ.”

“Được, tám giờ sáng chủ nhật anh đến đón em.”

“Vâng.”

Nói xong rồi, Trình Mạn đang do dự không biết có nên cúp điện thoại hay không, thứ nhất là có người nghe thấy cô, cho nên cô cảm thấy không thoải mái, không biết nên nói gì.

Thứ hai, thời này gọi điện tính tiền dựa trên thời gian, mấy xu một phút đấy.

Nhưng Lục Bình Châu không suy nghĩ nhiều như vậy, đợi một lúc không nghe thấy giọng nói của cô, anh chủ động tìm đề tài hỏi: “Bánh ngọt lần trước anh mua em đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Hương vị thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Anh cũng thấy ngon, nhưng lúc ăn bánh anh luôn nghĩ đến em.”

Hai má Trình Mạn hơi nóng lên: “Nghĩ đến em làm gì?”

“Anh cũng không biết, không nhịn được mà nghĩ đến, vừa nghĩ đến em, anh cảm thấy ăn bánh lại ngon hơn nhiều.”

Có lẽ là do đường truyền điện thoại mà giọng nói của Lục Bình Châu nghe có chút trầm, nhưng rất êm dịu, giống như một chiếc loa siêu trầm, phát ra từ micro khiến tai Trình Mạn tê dại, hơi nóng dần dần lan tỏa, khiến cô không thể thở được, nóng đến mức làm thế nào tiếp lời cô cũng quên mất.

Gần nửa phút sau, cuối cùng cô mới nói được một câu: “Người trực tổng đài có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện điện thoại không?”

Lời vừa dứt, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

Chủ nhật, sau bữa sáng Trình Mạn không nán lại ở nhà mà ra ngoài lúc chưa tới bảy giờ bốn mươi lăm phút.

Nghĩ rằng Lục Bình Châu từ nhà ga đến sẽ mất một khoảng thời gian, lái xe có thể sẽ khát nước, Trình Mạn đi đường vòng đến cung tiêu xã trong khu tập thể mua hai chai soda.

Nhưng cũng chỉ mất vài phút, trước khi ra khỏi cung tiêu xã, Trình Mạn liếc nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ bốn mươi tám phút, không biết Lục Bình Châu đã đến hay chưa.

Anh chưa đến cũng không sao, bọn họ đã hẹn tám giờ rồi, cho nên dù anh có đến muộn cũng không phải đợi lâu lắm.

Trên đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều, đến khi nhìn thấy chiếc xe jeep đậu bên đường ngoài cổng khu tập thể, Trình Mạn biết cô đã nghĩ nhiều rồi, cô chạy qua.

Lục Bình Châu đang đợi trong xe cũng nhìn thấy Trình Mạn liền mở cửa xe bước ra ngoài trước khi cô chạy tới.

“Sao anh tới sớm thế?” Trình Mạn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Lục Bình Châu nhướng mày: “Anh không biết phải mất bao lâu mới đến nơi, nên đi sớm một chút. Còn em thì sao? Sao em lại ra sớm thế?”

“Ăn cơm xong, ở nhà không có việc gì làm mới ra ngoài, anh ăn sáng chưa?” Vừa nói vừa đưa lon soda cho Lục Bình Châu: “Anh khát không? Em mua ở hợp tác xã cung ứng trước khi ra ngoài đây.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play