Chương 57: Phải thường xuyên mua trái cây
Vương Thu Mai đang ngồi bên ngoài nhặt đế giày, ngẩng đầu lên hỏi: “Buổi trưa ăn cơm chưa no à?”
“Con ăn no rồi, nhưng bây giờ lại thèm ăn táo.”
“Vậy thì con tự rửa một quả ăn đi.”
“Chúng ta cùng ăn nhé.” Trình Mạn nói xong quay lại tủ, mở ngăn kéo lấy ra một quả táo, rửa sạch bằng nước rồi dùng dao cắt làm đôi.
Trình Mạn đưa một nửa cho Vương Thu Mai, cô ngồi xuống cạnh bà, vừa ăn táo vừa nói: “Lúc vừa về con thấy rất mệt, nhưng bây giờ ăn táo ngọt thế này con thấy đỡ nhiều rồi. “
“Con muốn nói gì?”
Trình Mạn cười khúc khích: “Nhà chúng ta có thể thường xuyên mua trái cây được không? Con trả tiền là được.”
Tuy Trình Mạn tuy có lương riêng nhưng người làm chủ gia đình, đồng chí Vương Thu Mai bản tính tiết kiệm, nếu dám mua hoa quả mà không hỏi trước, sẽ bị mắng mấy ngày.
Trình Mạn vừa nhắc đến, Vương Thu Mai liền lạnh lùng hỏi: “Gia đình nào có thể thỉnh thoảng mua trái cây? Lại còn con trả tiền, mẹ hỏi con, con kiếm được bao nhiêu tiền?”
Đây là năm thứ ba cô đi làm, ngoại trừ năm đầu tiên lương thấp chỉ mười tám tệ, hai năm vừa rồi đều là hai mươi sáu tệ.
Mặc dù lương của cô không cao nhưng cha mẹ cô lo bữa sáng ở nhà, bữa trưa và bữa tối được cung cấp tại nơi làm việc, thực sự cô không có nhiều chỗ cần tiêu sài, mỗi năm hai bộ quần áo, cộng thêm một số chi phí lặt vặt, một năm tiêu chưa đến một trăm tệ.
Tháng lương này vừa phát, số tiền tiết kiệm của cô sẽ vượt mốc bốn trăm. Cộng với mức lương cố định hàng tháng, cô không đủ khả năng mua những thứ đắt tiền, nhưng thỉnh thoảng mua trái cây Trình Mạn không cảm thấy áp lực lắm.
Cô chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra trước mặt Vương Thu Mai.
Dù sao thì trên có chính sách dưới cũng có đối sách, trước đây cô không có sự lựa chọn nào khác, cô mang đồ gì về nhà mẹ cô cũng đều có ý kiến.
Nhưng bây giờ cô đã có đối tượng, nghĩ đến hôm qua cô mang về bao nhiêu đồ ăn, mẹ cô cũng không nói một lời, Trình Mạn quyết định sau này nếu mua trái cây sẽ lấy Lục Bình Châu làm lá chắn, dù sao thì mẹ cô cũng không thể tìm anh để đối chứng.
Vừa ăn táo Trình Mạn vừa thở dài, cô không ngờ có đối tượng tìm hiểu lại có lợi ích như vậy, sớm biết thì...
Khụ khụ, cô vẫn có giới hạn, dù sớm biết cô cũng không vì muốn ăn mà tùy tiện hẹn hò với người khác, cùng lắm thì cô sẽ nghĩ cách thả thính người ta.
...
Buổi chiều Trình Mạn đề cập việc đổi ca với chủ nhiệm Vương, thái độ của ông ấy cũng giống như lần trước, để mọi người tự thương lượng với nhau. Trưa hôm sau tan làm, Trình Mạn không về nhà mà đến bưu điện gọi điện cho Lục Bình Châu.
Ngày thường ở bưu điện không có nhiều người xếp hàng, chỉ xếp hàng mười phút là đến lượt cô, tuy nhiên vì gọi đến khu quân sự nên phải mất một khoảng thời gian mới kết nối được.
Khi cuộc gọi được kết nối Trình Mạn có chút lo lắng, đời này cô chưa từng gọi điện, nhưng kiếp trước cô đã xem phim truyền hình thời dân quốc, mơ hồ nhớ tới việc gọi điện vào quân đội, có thể nghe được cuộc gọi không chỉ hai người ở hai đầu dây mà người trực tổng đài cũng nghe thấy.
Cô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng người khác có thể nghe thấy cô nói chuyện với Lục Bình Châu.
Thôi thì đánh nhanh thắng nhanh.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>