Chương 56: Sắp xếp lịch

Chủ đề thay đổi nhanh đến mức Quan Kiến Quốc không kịp phản ứng: “Không, sao vậy?”

Thím La nói ra mục tiêu cuối cùng: “Chẳng phải ông có lịch nghỉ chủ nhật sao? Nếu không có chuyện gì ông có thể đổi ca với Mạn Mạn để cô ấy đi hẹn hò với đối tượng được không?”

Cuối cùng Quan Kiên Quốc mới hiểu ra mọi chuyện, ông ấy cười nói: “Thảo nào tự nhiên lại cho tôi đồ ăn, hối lộ tôi đúng không?”

Trình Mạn ngượng ngùng cưới.

Thím La cười nói: “Ông cứ nói có chịu nhận hối lộ hay không là được rồi?”

“Tôi có thể không nhân không?” Quan Kiến Quốc hỏi ngược lại.

“Được chứ, ông nôn chỗ bánh ngọt vừa ăn ra cho tôi là được.”

“...Tôi có nôn ra được phải xem bà có gan lấy không đấy?” Nói đùa xong, Quan Kiến Quốc nói với Trình Mạn: “Chú không có vấn đề gì, cháu nói lại với chủ nhiệm Vương là được.”

Trình Mạn cười nói: “Cám ơn chú Quan.”

Thím La nói: “Cho ông thêm hai miếng bánh ngọt.”

“Không cần...”

Quan Kiến Quốc còn chưa nói xong đã bị thím La cắt ngang: “Không cần cái gì, chính ông ăn đủ rồi, nhưng chị dâu và bọn trẻ ở nhà đều chưa nếm thử. Tổng cộng có sáu miếng bánh ngọt, chúng ta mỗi người ba miếng.”

“Cháu đi lấy giấy thấm dầu.” Trình Mạn hiểu ý, nói xong liền đi lên phía trước.

Tuy tiệm cơm quốc dân không bán bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng vẫn có khách không ăn hết đồ ăn cần gói lại mang về, nên ở quầy lễ tân luôn có sẵn giấy thấm dầu.

Trình Mạn vừa ra ngoài, Trần Tiểu Bình đang đứng bên ngoài nói chuyện với nhân viên cửa hàng ngũ cốc bên cạnh bước vào hỏi: “Mọi người ở trong bếp lẩm bẩm cái gì vậy? Không làm việc à?”

Trình Mạn hỏi lại: “Cô cũng ở ngoài nói chuyện với người ta đấy thôi?”

Trần Tiểu Bình tự tin nói: “Tôi ở bên ngoài nói chuyện, có khách đến đều có thể nhìn thấy, còn cô trốn ở trong bếp, có người đến hay không làm sao mà biết được?”

“Cho nên, một mình cô ở bên ngoài không đủ, chỉ có vài người thế này lẽ nào đôi mắt của cô không thấy hết được?” Trình Mạn lấy mấy tờ giấy thấm dầu từ trong ngăn tủ ra, trước khi Trần Tiểu Bình mở miệng, cô nói: “Nếu cô có ý kiến với công việc của tôi thì đi tìm chủ nhiệm Vương. Giống như trước đây nếu cô ngồi trong nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ, tôi cũng dám đi cáo trạng với chủ nhiệm Vương.”

Nói xong, mặc kệ Trần Tiểu Bình tức giận biến dạng cả mặt, Trình Mạn cầm giấy thấm dầu đi thẳng vào bếp.

Vừa bước vào liền nghe thấy thím La hỏi: “Cháu cãi nhau với Trần Tiểu Bình à?”

“Chúng cháu cãi nhau hai câu, không có gì đâu ạ.” Trình Mạn đưa tờ giấy thấm dầu cho thím La, hỏi: “Hôm nay phải chuẩn bị rau gì thế? Để cháu giúp mọi người.”

Thím La vừa gói bánh vừa nói: “Con bé Trần Tiểu Bình này, cả ngày chẳng biết làm gì, chỉ biết kiếm cớ gây sự” Sau đó chỉ vào hai giỏ rau đặt sát tường: “Hôm nay phải rửa sạch hết chỗ này.”

Đưa bánh ngọt cho Quan Kiến Quốc xong, thím La và Trình Mạn cùng nhau bận rộn.

Chuẩn bị món ăn xong thì khoảng mười một giờ rưỡi, khách hàng bắt đầu kéo đến, Trình Mạn cũng ra phía trước tiếp đón, đến mười hai giờ rưỡi, khách hàng trong tiệm cơm càng ngày càng đông, Trình Mạn bận rộn tính tiền và phục vụ các món ăn mãi đến hơn một giờ mới dần dần thả lỏng.

Hai giờ mười phút, Trình Mạn giúp dọn dẹp nhà bếp, tan làm về nhà chợp mắt một lát.

Bình thường buổi trưa về đến nhà, Trình Mạn luôn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nằm trên giường không muốn dậy, nhưng hôm nay khi đi ngang qua phòng khách nhìn thấy tủ ngăn kéo, cô mới nhớ ra còn có táo trong ngăn kéo, cô bước ra ngoài hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có ăn táo không?”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play