Chương 55: Thông báo

“Có chuyện muốn nói với ông.” Thím La vừa nói xong thì nhìn thấy Trần Tiểu Bình từ bên ngoài đi vào, liền đổi ý nói: “Thôi vậy, để tôi vào trong nói với ông.” Bà ấy kéo Trình Mạn vào bếp.

Hôm nay Yến Mẫn Chi nghỉ làm, trong bếp chỉ có một mình Quan Kiến Quốc, bọn họ nói chuyện ở đây cũng không cần phải tránh mặt ai.

Thím La mở túi giấy thấm dầu và bảo Quan Kiến Quốc chọn bánh ngọt.

Làm việc ở tiệm cơm quốc doanh không thiếu đồ ăn, nhưng bọn họ chỉ phục vụ cơm và mì, muốn ăn bánh ngọt vẫn phải tự bỏ tiền ra.

Quan Kiến Quốc có bốn người con, trong đó có ba người đang đi học, người con trai lớn về quê tự nuôi sống bản thân cũng gặp khó khăn nên không thể giúp đỡ gia đình. vì vậy, mặc dù gia đình ông ấy có hai người đi làm nhưng cuộc sống cũng không hề dễ dàng.

Những chiếc bánh ngọt như của Trình Mạn ông ấy không nỡ mua.

Nhưng ông ấy cũng không phải là loại người nhìn thấy đồ ăn thì sáng mắt, ông ấy nhìn gói bánh ngọt, nuốt nước miếng rồi nói: “Bà đang làm gì vậy?”

“Mạn Mạn mang tới, ông cầm lấy hai miếng đi.”

Quan Kiến Quốc kinh ngạc nhìn Trình Mạn: “Mẹ cháu mua bánh ngọt à?”

Chính ông ấy cũng không tin vào điều này, ông ấy và Vương Thu Mai là đồng nghiệp cũ, gặp nhau vẫn gọi là chị Vương, tính cách của bà thế nào ông ấy hiểu rất rõ.

Chị Vương không phải là kiểu người sẽ mua bánh ngọt đâu.

Câu trả lời của Trình Mạn cũng chứng minh suy đoán của ông ấy: “Không phải.”

“Vậy thì là ai mua vậy?”

Thím La liếc thấy Trình Mạn đang xấu hổ, bà ấy nói đùa: “Còn ai vào đây nữa? Đối tượng của cô ấy.”

Vẻ mặt Quan Kiến Quốc càng thêm kinh ngạc: “Cháu tìm được đối tượng rồi à?”

“Cũng không phải.” Thím La tự hào nói: “Người là do tôi giới thiệu đấy.”

“Người nào vậy? Tôi có quen không?” Thực ra Quan Kiến Quốc không phải là người hay hóng hớt như vậy, chỉ là trước khi Trình Mạn đến đây làm việc cô thường xuyên đến tiệm cơm quốc doanh tìm Vương Thu Mai, nên có thể coi như ông ấy là người nhìn cô lớn lên.

Vì vậy sẽ tò mò và quan tâm đến chuyện của cô hơn.

Thím La nhìn Trình Mạn hỏi: “Có nói được không?”

Mặc dù Trình Mạn muốn giữ im lặng, nhưng đã nói đến đây thì cố giấu nữa cũng không thích hợp, nên cô gật đầu nói: “Có thể.”

“Đối tượng của cô ấy là Lục Bình Châu, là khách hàng thường xuyên của tiệm cơm chúng ta.”

Thím Lạc cảm thấy Quan Kiến Quốc ở trong bếp nhàm chán, có lẽ không quen nhiều khách hàng nên cũng không nói nhiều, nhưng không ngờ ông ấy thực sự có ấn tượng với người này, ông ấy hỏi: “Có phải cậu ấy là lính không?”

“Ông biết cậu ấy à?” Thím La ngạc nhiên hỏi.

Quan Kiến Quốc nói: “Không phải lúc ở tiệm cơm bà đã nói như vậy sao? Hình như cậu ấy là quan chức?”

“Ừ, là Trung đoàn phó.” Thím La trở lại chủ đề: “Hôm qua hai người họ xem mắt, cũng đã xác nhận mối quan hệ, chỗ bánh ngọt này là do tiểu Lục mua, nghe Mạn Mạn nói cậu ấy còn hẹn cuối tuần này gặp nhau.”

Bà ấy đẩy túi bánh về phía trước, ra hiệu cho Quan Kiến Quốc lấy một miếng.

Sau khi biết được nguồn gốc của món bánh ngọt, Quan Kiến Quốc không còn gì lo lắng, cầm một miếng bánh ngọt lên rồi thuận miệng hỏi: “Đi hẹn hò à?”

Hỏi Trình Mạn, nhưng thím La lại là người trả lời: “Ông đừng hỏi cô ấy, cô gái trẻ tuổi da mặt mỏng sẽ xấu hổ, người trẻ tuổi tìm hiểu đối tượng chẳng phải là nên gặp nhau nhiều hơn sao? Nếu mà một người phải đi làm, một người trong quân đội, làm sao mà bồi dưỡng tình cảm được?”

Quan Kiến Quốc vừa ăn vừa gật đầu: “Bà nói đúng đấy.”

Thím La cười: “Vậy chủ nhật ông có làm gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play