Tính Lý Văn Hân dễ mềm lòng, không giỏi từ chối người khác, nghe cô ta năn nỉ mấy câu là giúp ngay. Có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba.
Dương Mẫn phê bình kín đáo điều này, hôm qua còn nói chuyện với Lý Văn Hân, không cho cô ấy giúp Phương Vi Vi làm việc nữa, trừ phi cô ấy muốn lấy đồ ăn sáng và rót nước cho Phương Vi Vi suốt bốn năm.
Lý Văn Hân rất hối hận, thật ra cô ấy không muốn giúp, nhưng lại không từ chối được lời cầu khẩn của Phương Vi Vi. Cô ấy đảm bảo với Dương Mẫn, sau này sẽ không giúp nữa.
Trình Mạn cảm thấy, có lẽ sau này phòng kí túc của họ sẽ không thái bình.
Lục Bình Châu nghe xong thì không khỏi cau mày lại: “Có ảnh hưởng đến em không?”
Ảnh hưởng thì chắc chắn là có, nhưng Trình Mạn lại không phải là Lý Văn Hân, chịu oan ức cũng không lên tiếng. Cô nói: “Yên tâm đi, cô ta không chọc được em đâu, cô ta dám chọc em, em cũng không sợ.”
“Ừ.” Lục Bình Châu đáp, suy nghĩ xong còn nói: “Nếu em ở kí túc xá mà không vui thì chuyển ra ngoài ở cũng được, gần đây có chính sách, những căn nhà bị tịch thu trước đây, chỉ cần chủ nhà có thể chứng minh là có thể lấy lại, chắc năm nay sẽ có nhiều phòng tư nhân cho thuê.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT