Lục Bình Châu ồ một tiếng rồi vào phòng tắm lấy xà phòng rửa tay rồi mới đi ra thực hiện nguyện vọng vừa rồi. Anh ôm Trình Mạn, hôn cô, mãi đến khi hai tay cô mềm yếu đẩy anh ra, đáng thương nói: “Em đói.”
Chín giờ, nhà ăn không bán bữa sáng nữa rồi, chuẩn bị cơm trưa lại tốn quá nhiều thời gian. Lục Bình Châu nói: “Nếu mì được không?”
“Được.”
Nấu mì rất nhanh, không tới hai mươi phút, Trình Mạn đã ngồi vào bàn ăn rồi vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Lục Bình Châu. Từ tối qua đến giờ, hai người chưa nói với nhau được mấy câu.
“Bạn học lớp em khá thân thiện, nhưng tuổi tác chênh nhau nhiều, có người xuống nông thôn, có người luôn ở trong thành phố, còn có người mới tốt nghiệp cấp ba, chia ra làm mấy nhóm liền.”
Làm như vậy không chỉ vì hòa đồng, phần nhiều hơn là vì tiếng nói chung. Ví dụ, một bạn từng xuống nông thôn nói nụ thu hoạch gấp rất vất vả, những bạn từng xuống nông thôn sẽ đồng tình, nhưng những bạn ở thành phố đến cả thu hoạch gấp là gì cũng không biết thì không thể hiểu được.
Những sinh viên mới tốt nghiệp cấp ba chưa ra xã hội, nói chuyện và làm việc đều tươi trẻ hơn, mà những người đã tốt nghiệp bảy tám năm, thậm chí là mười năm lại nhìn họ như trẻ con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT