Mặc dù hôm qua bọn họ cãi nhau, La Văn Hân còn ra cửa từ khi trời còn chưa sáng vào sáng nay để tỏ thái độ, buổi tối cũng cơm nước xong mới trở về, nhưng cô ta không tính không về nhà.
Có điều vừa đi vào phòng ngủ chính đã nhìn thấy hộp sắt bị mở ra trước mặt Trình Tiến, La Văn Hân ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới kịp phản ứng, lớn tiếng chất vấn: “Anh làm gì thế?”
Trình Tiến cũng không to tiếng với cô ta, thậm chí vẻ mặt còn được xem là bình tĩnh: “Anh vừa đếm tiền bên trong rồi, chỉ có hơn năm trăm tám, con số này không đúng.”
Trên mặt La Văn Hân xẹt qua một tia chột dạ: “Số này thì không đúng chỗ nào? Chúng ta chỉ có từng đó tiền thôi.” Vừa nói cô ta vừa bước nhanh tới cạnh giường, muốn cướp lại hộp sắt.
Nhưng cô ta vừa vươn tay, hộp sắt đã bị Trình Tiến kéo lại ra sau: “Em giải thích rõ ràng cho anh biết tiền đâu rồi trước đã? Đừng nói với anh chỉ có từng này tiền, mặc dù anh mặc kệ chuyện trong nhà nhưng anh vẫn biết tình hình nhà mình thế nào, bình thường thì một năm chúng ta có thể để dành ít nhất bốn trăm tám, trừ đi tiền mua quần áo thì một năm cũng có thể để dành ít nhất năm trăm rưỡi, hai năm là bảy trăm, em nói cho anh biết đi, một trăm hai còn thiếu ở đâu vậy?”
Trình Tiến nói từng câu từng chữ rõ ràng dễ hiểu, La Văn Hân muốn cãi lại cũng tìm không ra lý do, ngập ngừng nói: “Em cho cha mẹ em mượn ít tiền.”
“Lần nào em cũng nói với anh rằng chỉ cho mượn mấy đồng thôi, theo anh được biết thì trong mấy năm nay, số lần bọn họ tìm chúng ta để vay tiền có lẽ không vượt quá mười lần, nếu tính mỗi lần năm đồng thì nhiều nhất cũng là năm mươi đồng.” Trình Tiến chỉ vào hộp sắt rồi nói tiếp: “Vẫn còn thiếu bảy mươi đồng, em nói cha anh nghe đi, số tiền này là em cho bọn họ dùng hay là trong suốt hai năm qua, em vẫn luôn nói dối anh?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT