La Văn Hân vẫn chưa về, trong nhà trống rỗng, sau khi vào nhà Trình Tiến mở tủ quần áo ra trước, lấy hộp sắt bị cất trở lại sau buổi cãi nhau vào tối hôm qua, dùng dao phay cạy khóa trên hộp rồi mở ra đếm tiền bên trong.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai vào năm mười lăm tuổi thì anh ấy vào làm tại xưởng máy móc, ba năm đầu đi học việc, lương tháng chỉ có mười mấy đồng,, sau khi có cấp bậc thì mới tăng lên ba mươi ba, theo lý thuyết thì anh ấy có thể tích cóp được một khoản tiền trước khi kết hôn.
Nhưng khi đó cha mẹ anh đều còn đi làm, không có thời gian để lo cho mấy anh em bọn họ, vậy nên Trình Mạn Trình Lượng toàn ăn ở trường, còn anh ấy và cha thì ăn ở căn tin.
Hai đứa nhỏ chưa có công việc, muốn ăn có thể duỗi tay xin tiền cha mẹ, còn người đã đi làm như anh ấy thì không mở miệng xin được nên toàn dùng tiền của mình.
Ba năm đi học việc, tiền lương cơ bản chỉ đủ ăn uống, sau khi có cấp bậc thì tiền lương tăng lên gần gấp đôi, nhưng anh ấy cũng bắt đầu để ý tới vẻ ngoài, kiểu gì một năm cũng phải mua một bộ quần áo, thỉnh thoảng gặp được cha ở căn tin cũng sẽ chủ động trả tiền, còn phải mua thuốc lá, cộng đủ thứ chi tiêu lại thì một tháng anh ấy không để dành được nổi mười đồng.
Từ mười tám tuổi đến hai mươi mốt tuổi, Trình Tiến tích cóp được hơn hai trăm, nhưng sau khi có đối tượng thì chi nhiều hơn thu, đến lúc kết hôn thì khoản tiền tiết kiệm còn chưa đủ hai trăm.
Sau khi kết hôn tình trạng kinh tế cũng không khá hơn là bao, mặc dù La Văn Hân là công nhân viên chức tại xưởng quốc doanh nhưng cô ta phải giao hơn nửa tiền lương của mình cho cha mẹ, số tiền cô ta có thể xài được rất ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT