Sau khi cửa được mở ra, đám người Lục Bình Châu gấp gáp chén vào. Đầu tiên, họ đẩy cửa ra, đợi đám trẻ lui ra xa mới tràn vào như ong vỡ tổ.
Sau khi vào phòng khách, Lục Bình Châu nhìn luôn tới cửa phòng được dán câu đối. Dù cánh cửa đó cũng đang đóng, nhưng cơn kích động vẫn dâng lên trong lòng anh.
Để bày tỏ sự vui sướng trong lòng, anh khom người ôm lấy Trình Minh, đi đến cửa phòng Trình Mạn trong tiếng kêu của cậu bé. Anh xúi giục cậu bé: “Mau giúp chú bảo cô mở cửa đi.”
Vóc dáng của Lục Bình Châu vốn đã cao nhất trong tất cả mọi người rồi, Trình Minh được anh ôm lên, cầu cao hơn đầu anh. Cậu bé quay lại nhìn chỉ thấy đầu người, trong lòng vô cùng hưng phấn, không hề do dự nữa, đứng về phía dượng của mình. Cậu bé la lớn: “Cô ơi! Chú cháu tới rồi, mau mở cửa đi!”
Tuy nhiên, có mở cửa hay không, Trình Mạn không làm chủ được. Những người khác trong phòng la lớn đáp lại: “Không mở! Không thể mở!”
Lục Bình Châu lại nói với Trình Minh: “Hỏi họ làm sao mới chịu mở cửa.”
Trình Minh hỏi lại y như vẹt: “Làm thế nào các cô mới mở cửa?”
“Hát đi!”
“Nhảy đi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT