Ánh sáng nhập nhòe chiếu lên người Lương Hoài Du, phản chiếu trên tường màu trắng tạo thành bóng dáng màu xám nhạt, giống như quỷ ảnh mạnh mẽ trong địa ngục bò ra.
Đỗ Dư Mân quay đầu lại, đôi mắt ẩn ẩn chứa nước mắt nhìn Lương Hoài Du. Khi ánh mắt chạm nhau, câu thấy nụ mặt mang ý cười của y, tầm mắt có thể nhìn rõ góc mũi, vai rộng, thắt eo, cuối cùng dừng ở tay đối phương đang khoá tay mình.
Đỗ Dư Mân khẽ cười, dùng ngón tay của cậu chạm vào ngón tay đối phương như một lời khiêu khích.
Anh hứng thú dạt dào mà nhìn cậu, nhưng không hề rút tay.
“Muốn biết tôi bị sờ soạng nơi nào ……” Đỗ Dư Mân giương mắt cười về phía Lương Hoài Du, nắm tay y kéo về hướng chính mình, “ Để ta từ từ nói cho ngươi.”
Một giây, hai giây trôi qua.
Đỗ Dư Mân ở trong lòng đếm thời gian, đến khi bàn tay ấy thật sự sắp chạm vào eo chính mình, Lương Hoài Du đột nhiên bật cười khẽ, đem tay thu trở về.
Tên chó này giống như thật sự muốn ôm lấy eo cậu.
Đỗ Dư Mân thất thần một lúc, có chút khó chịu.
“Đáng tiếc, hiện tại ta cũng không dám chạm vào cậu.” Lương Hoài Du nói với giọng trêu chọc, “Quay đầu lại lại truyền ra tin đồn, ta không giải thích nổi.”
Đỗ Dư Mân lấy lại tinh thần, lười nhác nói: “Không chạm vào liền không chạm vào, ta còn sợ tay Lương lão sư to như vậy, sẽ làm đau ta.”
Lương Hoài Du lười nhác nói: “Sao có thể, không phải Lương lão sư đối với cậu rất ôn nhu sao.”
Đỗ Dư Mân vô duyên vô cớ bị trêu chọc cảm thấy lạnh sống lưng, ngước mắt nửa khuôn mặt góc cạnh của nam nhân.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Nhìn tôi làm gì?”
“Không.” Đỗ Dư Mân chậm rì rì nói, “Muốn nhìn một chút xem da mặt Lương lão sư rốt cuộc dầy bao nhiêu lớp.”
Lương Hoài Du tựa hồ bị cậu làm cho vui vẻ, mở mồm chuẩn bị nói gì đó, thang máy bỗng dừng ở tầng này, phát ra tiếng “Đinh” nhắc nhở.
Y liền lập tức im lặng.
Đỗ Dư Mân thấy thế, liền chuẩn bị làm cái gì.
Cậu đem quần áo của chính mình kéo xuống một nửa, lộ ra bờ vai mượt mà trắng mịn.
Lương Hoài Du nhìn thấy, nhận ra ý đồ của đối phương, hắn lập đem hai tay cậu khoá sau lưng.
Đỗ Dư Mân cũng không phải dạng vừa, nhấc chân lập tức nhắm đá vào bộ vị nào đó.
Lương Hoài Du đoán trước được động tác, vươn một chân để ở giữa hai chân Đỗ Dư Mân, đem cậu ép chặt chẽ ở phía sau cửa thoát hiểm.
Bị hắn ấn xuống cậu thử giãy giụa, nhưng không thành công.
Bóng dáng hai người hiện trên mặt tường, hai tay Đỗ Dư Mân bị giữ chặt sau lưng, phía sau bị một nam nhân đè nặng, cổ ngẩng lên tạo thành đường cong quyến rũ.
Lương Hoài Du dùng 2 ngón tay nhét vào miệng cậu, trực tiếp ngăn chặn Đỗ Dư Mân phát ra tiếng.
Lương Hoài Du thấp giọng nói bên tai cậu cười: “Ngoan, đừng lên tiếng. Cậu cũng không nghĩ để cho người khác thấy bộ dáng hiện tại của mình đi?”
Đỗ Dư Mân cảm nhận cổ họng nghẹn lại, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống, tư thế này khiến cậu cảm thấy nhục nhã nhưng cũng kích thích.
Cậu tựa hồ cũng từ bỏ giãy giụa, chủ im lặng nghe tiếng bước chân phía sau cửa.
Từ thang máy bước ra là Phạm Quốc Cường và biên kịch, hai người giống như đang thảo luận kịch bản sắp quay vào ngày mai.
Phạm Quốc Cường nói: “ Tôi cảm thấy đoạn đối thoại này còn cần sửa lại, làm sao để sự xung đột giữa xảo trá và nhân hậu rõ ràng hơn.”
Ngay sau đó biên kịch đáp: “Có thể, tôi sẽ sửa lại động cơ của bọn họ trở lưu loát hơn.”
Khi tiếng bước chân càng đến gần, thì cậu người đang ngoan ngoãn, lại đột nhiên tránh khỏi khống chế, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào Lương Hoài Du.
Lương Hoài Du không hề phòng bị, bị đánh bất ngờ nhưng không phát thanh âm gì. Anh híp mắt, không còn coi thường Đỗ Dư Mân như trước.
Lương Hoài Du luyện võ nhiều năm, thân hình nhìn gầy nhưng rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn.
Không giống ở wc lần trước, lần này Đỗ Dư Mân đã thoát khỏi sự khống chế.
“Lương lão sư.” Đỗ Dư Mân ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, “ Tôi không thích cảm giác bị người khác trói buộc. Cho nên, tôi quyết định cho anh chút trừng phạt nho nhỏ.”
Cậu chậm rãi kéo khoảng cách với Lương Hoài Du, ngay sau đó, cậu phát ra âm thanh kêu rên dễ dẫn đến hiểu lầm.
“Ngô…… Ân!”
“Âm thanh gì vậy?” Phạm Quốc Cường nghi hoặc dừng bước.
Biên kịch như hiểu ra điều gì, xấu hổ mà ho khan một tiếng, ám chỉ nói: “Bằng không chúng ta vẫn là đi trước đi.”
Nhưng Phạm Quốc Cường là người cố chấp, hoàn toàn không nghe hiểu lời ám chỉ, trực tiếp bước về phía cửa thoát hiểm.
Đỗ Dư Mân ngẩng cằm khiêu khích Lương Hoài Du, ý đồ rõ ràng.
Hắn chỉ nhếch môi cười, ánh mắt nhìn anh như muốn xé toạc mọi vỏ bọc. Gương mặt thanh tú của Đỗ Dư Mân đỏ ửng, vừa như giận dỗi, lại vừa gợi cảm đến ngạt thở.
Ngay khoảnh khắc Phạm Quốc Cường chạm tay đẩy cửa, Lương Hoài Du nhanh chóng rút tay khỏi miệng thanh niên, rồi chùi vội lên áo cậu.
Mặc dù đấy là nước miếng của bản thân, nhưng Đỗ Dư Mân vẫn cứ ghê tởm không nhẹ.
Hắn thầm mắng: “Anh có bệnh đi?”
Lương Hoài Du không có trả lời hắn, bởi vì ngay sau đó Phạm Quốc Cường liền đẩy cửa ra.
Ánh đèn cảm ứng ấm áp từ hành lang tràn vào, chiếu rọi rõ ràng hình ảnh thân ảnh Đỗ Dư Mân cùng Lương Hoài Du ở sau cửa thoát hiểm.
Nhìn kỹ, quần áo hai người đều hơi có chút xộc xệch, đặc biệt là Đỗ Dư Mân khóe miệng có vệt nước khả nghi, khuôn mặt còn đỏ ửng, giống như hoa hải đường, vẻ mặt mơ màng đầy dụ hoặc.
Cảnh tượng này hiện ra trước mắt làm biên kịch há hốc mồm.
Ngọa tào -trong đầu hắn vang lên một câu chửi thề- chẳng lẽ lời đồn trong giới gần đây chẳng lẽ đều là thật sự?
Ôn nhu, thô bạo, sờ, cưỡng chế, …
Khi trí tưởng tượng của biên kịch bắt đầu chạy như xe tốc hành, Phạm Quốc Cường cũng nhíu mày khó hiểu: “Hai người…”
Chợt ông nhớ lại Đỗ Dư Mân ở thử vai đã nói qua, hoài nghi Lương Hoài Du có phải hay không có hành vi vượt giới hạn, lợi dụng mác tiền bối để thân thiết với fan nhỏ.
Nếu là như thế này, thì bộ xương già này cũng không thể không quản.
Cũng không thể để hạt giống tốt Đỗ Dư Mân này đi nhầm đường lạc lối.
“ Đạo diễn Phạm, chúng tôi đang luyện tập để chuẩn bị cho buổi quay ngày mai.” Lương Hoài Du không hoảng loạn, vừa sửa cổ áo bị lệch, vừa giải thích.
“Chuẩn bị?”
Lương Hoài Du cười nói: “ Đúng vậy, là một phần của ‘giải phóng thiên tính’, giúp điều động cảm xúc chân thực.”
* “giải phóng thiên tính” vốn là một phần trong kỹ thuật biểu diễn – thông qua luyện tập để vượt qua rào cản tâm lý, từ đó diễn xuất tự nhiên hơn.
Phạm Quốc Cường đang hơi nổi gân, sau khi nghe Lương Hoài Du giải thích, đem sự nghi ngờ đánh rơi hơn phân nửa, thậm chí lộ ra biểu tình tán thưởng: “Không tồi, làm tốt phần chuẩn bị cảm xúc, thấu hiểu nhân vật là điều cần thiết.”
Lương Hoài Du nhoẻn miệng cười, khiêm tốn mà nói: “Đây là việc mỗi diễn viên nên làm.”
Đỗ Dư Mân lặng lẽ quan sát gương mặt “diễn sâu” của anh, trong lòng lạnh lẽo.
Nam nhân này bất luận làm chuyện gì đều không chút hoang mang, có thể đem trắng nói thành đen, cũng có thể lật đen nói thành trắng, biến độc dược thành mật ngọt, ngoài mặt cười nói hiền hòa, nhưng lời nào nói ra cũng đều ẩn giấu tính toán.
Quá nguy hiểm.
Phạm Quốc Cường bị vài lời hoa mỹ che mắt, hào hứng hướng hai người gật đầu: “Thái độ chuyên nghiệp như thế này phải giữ vững! Ngày mai, Lương lão sư tiếp tục hướng dẫn Dư Mân luyện tập ‘giải phóng thiên tính’ nhé, để hai người hiểu nhau hơn.”
“ Vâng, tất nhiên.” Lương Hoài Du khiêm tốn mà đáp ứng. Dứt lời, hắn ngiêng đầu về phía Đỗ Dư Mân, mắt kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh, “Bất quá vẫn là nên hỏi ý kiến Dư Mân một chút.”
Ha.
Đỗ Dư Mân lạnh nhạt nhìn hắn sau một lúc lâu, sau đó thong thả cười nói: “Lương lão sư nói gì vậy, có thể được anh chỉ dạy riêng, tôi tất nhiên rất vinh hạnh.”
Phạm Quốc Cường hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm giữa hai người, tiếp tục vui tươi hớn hở mà lại khen ngợi bọn họ hai câu, rồi mới tiếp tục cùng biên kịch rời đi, tiếp tục thảo luận kịch bản ở sảnh chính.
Hắn khoanh tay nhìn bọn họ đi xa, mới không nhanh không chậm hỏi: “ Được Lương lão sư đích thân huấn luyện,có sợ không?”
“Sợ. Như thế nào không sợ được?”
Đỗ Dư Mân kéo dài giọng lười biếng, đôi mắt khẽ liếc lên, lười biếng mà mị hoặc, “Lương lão sư, anh ngày mai nhớ phải thương tiếc với tôi nhé.”
Kiếp trước trong quân doanh không thiếu chuyện trêu đùa thô tục, mưa dầm thấm lâu, thứ gì anh cần hiểu cũng đều hiểu.
Giờ đây, đối mặt với Lương Hoài Du, Đỗ đại tướng quân thậm chí không đổi sắc mặt khi nói những lời đầy ẩn ý.
Lương Hoài Du nghe xong, như thể nghe được chuyện thú vị nhất đời, cười đến cong cả lưng.
Đỗ Dư Mân liếc hắn, không lại để ý tới đối phương, xoay người trở về phòng.