Sáng sớm, Tạ Minh Trạch vừa ngâm nga vừa bước ra khỏi sân, sáng ra đã gặp Lệ Tứ ủ rũ cúi đầu và Kim Ngọc Bảo như cây hành nhỏ đang thò đầu thò cổ ra phía sau.
Thiếu niên vừa nhìn thấy Tạ Minh Trạch mắt liền sáng lên, chạy lon ton lại, giọng nói sau một đêm được cho uống thuốc đã đỡ hơn nhưng vẫn còn hơi khàn: “Ân...ân nhân!”
Tạ Minh Trạch nhìn thấy thiếu niên đã vui vẻ rạng rỡ chạy tới. Sáng sớm nhìn thấy thấy một vị thần tài nhỏ ai mà không vui chứ, điều này chứng tỏ hôm nay hắn ra ngoài sẽ gặp may mắn về tài lộc.
Hôm qua ở trong cung mất năm ngàn lượng, hôm nay phải đến cửa hàng xem xét một chút. Đã nửa tháng qua rồi, nên kiểm tra sổ sách xem thử năm tên chưởng quầy gần đây có thành thật không.
Tạ Minh Trạch xoa đầu thiếu niên như đang vuốt ve một chú cún nhỏ: “Kim công tử, tối qua ngủ có ngon không?”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, ngoại trừ việc tối qua đột nhiên có một đám người xông vào phủ nói là muốn kiếm tra cái gì đó, còn gọi cậu ra ngoài, may mà có Lệ Tứ ở đó, sau khi kiếm tra văn tự chứng minh thân phận biết cậu là con trai của thủ phủ Giang Nam đến làm khách thì lập tức khách sao hẳn. Tuy nhà cậu là thương nhân nhưng cha cậu vừa được hoàng đế ban cho danh hiệu Hoàng thương, một thời gian nữa sẽ đến kinh thành, sau này cũng là người ăn cơm “nhà nước”, đám thị vệ đó không dám đắc tội.
Nhưng cậu nhát gan vẫn bị dọa sợ, cộng thêm uống thuốc nên mơ màng ngủ thiếp đi, sáng sớm thức dậy liền lẽo đẽo theo Lệ Tứ muốn chạy đi tìm ân nhân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play