Tạ Minh Trạch chạy ra khỏi cổng vòm liền thả chậm tốc độ, cúi đầu xuống khoé miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng rất tốt: Thái tử còn muốn y và Chử Lệ hoà ly? Nghĩ cũng hay nhỉ. Nếu vậy thì coi như y đã thay lòng đổi dạ, không còn si mê hắn nữa, hắn cứ hối hận đi cho rồi.
Lần trước y nịnh nọt Thái tử là vì phải làm nhiệm vụ ngẫu nhiên, hiện giờ không cần nữa, ai quản hắn nghĩ cái gì chứ.
Đã ra ngoài rồi, vừa hay lúc trước Tạ Minh Trạch cũng định đi tìm trụ trì, nhưng nhìn thấy Thái tử nên buộc phải từ bỏ ý định này. Bây giờ Thái tử có lẽ đang bị đả kích lớn nên sẽ không đến đây, chi bằng y nhân cơ hội này đi tìm trụ trì một lần nữa, phòng ngừa ngày mai Tạ Ngọc Kiều không theo lẽ thường mà đến sớm một bước cướp mất viên hương châu.
Lúc Tạ Minh Trạch đến sân của trụ trì, trụ trí đang nói chuyện với tiểu sa di, tiểu sa di nhìn thấy Tạ Minh Trạch hai mắt sáng lên: “Là vị thí chủ này muốn quyên góp tiền hương hoả.”
Trụ trì quay đầu nhìn thấy Cửu hoàng tử phi, chắp tay nói: “Cửu hoàng tử phi.”
Tạ Minh Trạch xua tay: “Đã là vi hành, trụ trì của gọi ta là Minh công tử đi, không biết trụ trì hiện giờ có rảnh không? Nếu rảnh, ta muốn nói chuyện quyên góp tiền hương hoả với trụ trí một chút.” Đã muốn bỏ tiền ra mua chuỗi tràng hạt có mùi thơm kia vậy thì phải chịu chi chút, hơn nữa Ninh Uyển Uyển sau này là thế tử phi, giúp thế tử phi tương lai này coi như là để đối phương nợ y một ân tình.
Có người ở triều đình dễ bề làm việc. Một củ cà rốt một cái hố, sau này lỡ như thật sự gặp chuyện gì biết đâu Ninh các lão vì nể mặt Ninh Uyển Uyển mà còn có thể nói giúp một câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT