Tông Chính Tiêu cúi đầu uống vài ngụm trà, thấy Chung Đại Huy gấp tới độ muốn dĩ hạ phạm thượng tấu mình một trận mới khoan thai nói: "Trẫm đã có được một phương pháp chế băng, muốn giao sinh ý này cho Chung gia làm." 

Các thế gia dám kiêu ngạo như thế, túi tiền giàu tới mức chảy mỡ cũng là một trong các nguyên nhân cực kì quan trọng. So với bọn hắn, thân là vua một nước như Tông Chính Tiêu lại nghèo tới mức có thể nghe thấy tiếng vang leng keng. 

Muốn chèn ép thế gia, trừ bỏ áp chế bằng đội quân thì kinh tế cũng phải tiến hành. 

Trên đời chỉ cần có người tồn tại liền sẽ sinh ra giai cấp, cá lớn nuốt cá bé. Không phải Tông Chính Tiêu không dung được các thế gia mà là không dung được thế gia không nghe lời mình nói. Nếu bọn hắn không muốn đứng ở phía y, vậy y sẽ bồi dưỡng ra các thế gia phục tùng mình, hung hăng đạp bọn hắn dưới lòng bàn chân. 

Chung Thời Đại nghe được lời này, hơi sửng sốt, có chút khó tin: "Bệ hạ có phương pháp chế băng? Còn muốn giao cho Chung gia nhà thần làm?" 

Tông Chính Tiêu ngước mắt nhìn hắn: "Không vui? Trẫm có thể đổi..." 

"Vui vui!!!" Chung Đại Tử kích động tới mức không màng quy củ đánh gãy lời Tông Chính Tiêu nói, sau khi phản ứng lại mới vội vàng xin tha: "Thần bị kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, mạo phạm bệ hạ, còn thỉnh bệ hạ chớ trách tội." 

Tông Chính Tiêu lý giải được tâm tình của hắn, dù sao lúc biết băng được chế thành công, y cũng không bình tĩnh được chút nào nhưng vẫn lạnh mặt nói: "Không có lần sau." 

"Ghi nhớ bệ hạ dạy bảo." Chung Đại Huy đứng đắn chưa được ba giây đã lập tức cợt nhả, đi tới chỗ bồn băng nhìn kĩ, hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, đây là băng được dùng biện pháp đặc thù chế ra đúng không?" 

Tông Chính Tiêu gật đầu, hai mắt Chung Đại Huy sáng lên, suýt chút nữa thét chói tai, hận không thể ôm bồn băng vào ngực như bảo bối. 

Tông Chính Tiêu không màng Chung Đại Huy đang khiếp sợ, tiếp tục nói kế hoạch của mình: "Phí tổn của phương pháp này khá rẻ, dù bán ra chỉ bằng nửa giá của các thế gia cũng có thể kiếm được lợi nhuận." 

Chung Đại Huy như đã hiểu rõ: "Chúng ta kiếm lời, thế gia sẽ ăn mệt. Đây chính là đòn phản công của bệ hạ về việc thế gia tăng giá giấy?" 

"Không đầy đủ." Tông Chính Tiêu nói: "Trẫm chính là muốn kế hoạch tăng giá giấy của bọn hắn biến thành thai chết ở trong bụng." 

Ngữ khí của Tông Chính Tiêu có một cỗ uy thế nhất định phải được, Chung Đại Huy cũng không nhiều lời, chỉ an tĩnh nghe. 

Tông Chính Tiêu: "Sau khi trở về ngươi hãy thả ra tin tức nói trẫm đã có phương pháp làm giấy, hơn nữa còn có thể làm ra chất lượng giấy tốt hơn. Chờ dư luận lên men, lại bắt đầu bán băng." 

Nghe xong, Chung Đại Huy rất nhanh đã hiểu dụng ý của Tông Chính Tiêu. 

Việc thế gia tăng giá giấy chính là muốn trả thù Tông Chính Tiêu, vì phương pháp làm giấy ở trong tay bọn hắn, đây chính là lý do để bọn hắn tùy ý làm bậy. Nhưng nếu biết Tông Chính Tiêu biết cách làm giấy... 

Cái này thật ra cũng không thể tính là uy hiếp nhưng các thế gia cũng không phải kẻ ngốc, không có khả năng dễ dàng tin mấy lời đồn đãi đó. Cho nên trước tiên có thể lấy băng ra hù dọa bọn hắn, nói cho bọn hắn biết Tông Chính Tiêu không phải đang nói giỡn. Nếu bọn hắn vẫn dám xằng bậy, lần sau sẽ không chỉ là cướp đi sinh ý bán băng nữa. 

So sánh với sinh ý làm giấy bốn mùa đều có thể bán ra, sinh ý băng chỉ có thời kỳ hoàng kim là mấy tháng. Cái nào nặng cái nào nhẹ, các thế gia đều biết rõ. 

Chẳng qua lời nói dối luôn có một ngày bị vạch trần, thời gian trôi qua, bọn họ không lấy ra giấy, các thế gia vẫn sẽ giở trò cũ. Trừ phi, Tông Chính Tiêu thật sự biết phương pháp làm giấy! 

"Bệ hạ..." Chung Đại Huy nhìn Tông Chính Tiêu, ánh mắt khẩn thiết. 

Tông Chính Tiêu biết rõ hắn muốn nghe cái gì, nói: "Có chút ý tưởng, chỉ là cần chút thời gian." 

Hưng phấn trôi qua, Chung Đại Huy suýt chút nữa hít thở không thông ngất đi. Lần này, rốt cuộc bọn họ có thể khắc phục khó khăn một cách hoàn hảo không? 

Những tin tốt nối gót theo tới làm Chung Đại Huy đầu váng mắt hoa, hắn cầm phương pháp chế băng hốt hoảng ra khỏi cung. Vừa về đến nhà, trước tiên đã bị phụ thân gọi tới thư phòng. 

"Bệ hạ gọi ngươi tiến cung là vì chuyện gì?" Chung quốc công nhìn ánh mắt đờ đẫn của nhi tử, theo bản năng cho rằng không phải là tin tức gì tốt, lập tức nhăn mày. 

Chung Đại Huy vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, không nghe thấy phụ thân mình nói gì, chỉ đứng đó không rên một tiếng. 

Chung quốc công là một võ tướng tính tình táo bạo, thích thẳng thắn. Ở trên chiến trường còn tốt chứ chờ tới lúc vào triều làm quan, loại tính cách này liền biểu hiện chỗ xấu. 

Đám thế gia quan văn kia thường xuyên cố ý chọc giận ông, khiến ông làm ra một vài chuyện không tốt, mượn những việc đó công kích phái công thần cùng Tông Chính Tiêu. 

Ăn mệt vài lần, các lão hữu đều khuyên ông thu hỏa khí. Tông Chính Tiêu cũng gõ ông mấy lần nên vì đại cục, ông chỉ có thể bức mình học cách nhẫn nại. 

Cũng may tuy nhi tử kế thừa một phần tính cách của ông nhưng lại đọc nhiều sách hơn ông, có thể khắc chế tốt chính mình, cho nên càng được Tông Chính Tiêu trọng dụng hơn ông. 

Chung quốc công không để ý lắm, dù sao chỉ là tay trái đổi qua tay phải, chung quy vẫn là Chung gia nhận được thánh sủng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play