Hôm nay lúc lâm triều, biểu hiện của Tông Chính Tiêu thật sự quá khác thường, còn đột nhiên tiệu nhi tử vào cung. Chung quốc công vẫn luôn căng thẳng, bây giờ vất vả lắm mới chờ nhi tử trở về, lại thấy hắn cứ ngơ ngác không rên tiếng nào, tính tình táo bạo của ông lập tức không khống chế nổi nữa. 

"Bang!" 

Chung quốc công nổi giận đùng đùng cốc vào đầu nhi tử một cái, thấy hắn hoàn hồn mới quát: "Ngươi câm à?! Không nghe thấy lão tử hỏi ngươi sao?!" 

Chung Đại Huy ôm đầu, hốc mắt phiếm hồng nhìn phụ thân mình. 

Chung quốc công bị làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ có phải mình dùng lực quá lớn, đánh nhi tử phát khóc luôn không? 

"Phụ thân..." Chung Đại Huy run run nói, đây là kích động. Hắn lấy ra tờ giấy viết phương pháp chế băng cho phụ thân mình, lại cẩn thận nói lại kế hoạch của Tông Chính Tiêu cho ông, vui mừng nói: "Cơ hội tới rồi! Để xem đám vương bát đản đó sau này còn dám vực dậy nhìn chúng ta nữa không! Hahaha!!!" 

Ở trước mặt phụ thân, Chung Đại Huy càng thêm ngay thẳng chân thật. 

Không phải nói dựa vào bán băng là có thể đuổi kịp rồi vượt quá đám thế gia nhãn hiệu lâu đời kia sao? Tương lai thật đáng mong chờ mà~ 

Trước khi gia nhập cùng Tông Chinh quân khởi nghĩa, Chung gia đã từng là đồ tể, cuộc sống tốt hơn một chút so với hộ nông dân nhưng vẫn bị đám phú hộ cùng quan viên khinh thường, mắng họ là đám chân đất thúi hoắc không có văn hóa. 

Vì muốn thay đổi giai cấp mà Chung phụ cùng thê tử đã thắt lưng buộc bụng đưa nhi tử đi đọc sách. Nhi tử cũng biết tranh đua, lần đầu tiên tham gia khoa cử đã thi được công danh đồng sinh. 

Tuy nhiên sau đó thế đạo loạn lên, họ đi theo Tông Chính gia lăn lộn. Dựa vào việc Chung phụ không sợ chết giết đỏ mắt, dùng quân công nhận được cái chức đại tướng quân, sau đó còn được phong thành quốc công. 

Dù vậy, họ vẫn bị đám thế gia lâu đời kia khinh bỉ, mắng họ là đám man dợ thô lỗ không biết lễ nghĩa. 

Tông Chính gia vốn cũng không phải là đại gia tộc gì, đám công thần theo sau phần lớn đều là nông dân, tốt lắm cũng chỉ có vài thân thích nghèo túng là chi thứ của mấy thế gia lâu đời. 

Mấy năm nay họ đã chịu đủ các thế gia xem thường nhưng lại không thể dễ dàng đánh bại bọn hắn. Nếu không phải Tông Chính Tiêu năm lần bảy lượt nghĩ cách giảm nhuệ khí của thế gia, chỉ sợ họ sẽ càng gian nan hơn nữa. 

Hiện giờ có được cơ hội có thể hung hăng tát cho các thế gia một cái, còn có thể giựt túi tiền từ tay bọn hắn, sao Chung quốc công không vui được cơ chứ?! 

Chung quốc công giơ ngón cái lên, nói: "Hảo! Hảo! Ta liền biết hoàng thượng lợi hại mà! Năm đó ta đã nhìn ra, trong mấy tiểu tử Tông Chính gia, y chính là người xuất sắc nhất. Thái thượng hoàng lúc nhập kinh còn muốn chọn lão nhị làm thái tử, lúc đó ta đã không..." 

"Phụ thân!" Chung Đại Huy cả kinh, bất chấp người trước mặt là phụ thân mình, bắt lấy cổ tay ông, nghiêm túc nói: "Tiểu tâm, họa từ miệng mà ra." 

Lúc này Chung quốc công mới phản ứng lại bản thân nói sai lời, sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nhanh chóng vả miệng mình mấy cái. 

"Huy nhi, ta, ta chỉ là cao hứng nên mới không lựa lời thôi. Ta sẽ không nói bậy trước mặt ngoại nhân." Chung quốc công sốt ruột hốt hoảng giải thích. 

Tông Chính Tiêu có năng lực áp mấy vị ca ca bước lên ngôi vị hoàng đế, hơn nữa mấy năm nay còn không ngừng đánh tới đánh lui với thế gia, đó không chỉ là dựa vào vận khí. 

Nhớ tới những thủ đoạn đoạt quyền cùng trừng trị thế gia năm đó của Tông Chính Tiêu, dù là Chung quốc công năm đó giết vô số người trên chiến trường cũng nhịn không được run run. 

Chung Đại Huy không hề hòa hoãn hơn, nghiêm mặt nói: "Ở nhà cũng không thể nói, nếu không sẽ mang tới tai họa ngập đầu. Có vài bí mật, tốt nhất là nên ăn vào trong bụng tiến vào quan tài. Phụ thân, xin ngài hãy ghi nhớ." 

Chung quốc công biết tính nghiêm trọng của việc này, không để bụng bị nhi tử giáo huấn, không ngừng đáp: "Ân ân!" 

Trong lòng có mục tiêu, Chung Đại Huy hành động rất nhanh. Không tới mấy ngày, mấy lời đồn đãi nói Tông Chính Tiêu biết phương pháp làm giấy được truyền lưu trong dân gian. 

Đúng như Tông Chính Tiêu sở liệu, ban đầu các thế gia không hề tin tưởng, thẳng tới khi giữa con phố buôn bán phồn hoa nhất ở kinh thành bỗng nhiên xuất hiện một cửa hàng bán đồ uống lạnh. 

Cửa hàng không chỉ bán ra các đồ uống ngon bổ rẻ còn bán băng nguyên khối, hơn nữa giá cả còn thấp hơn một nửa so với cửa hàng của Trần gia. 

Ngày khai trương, ngoài các bá tánh vây xem thì chính là tôi tớ của mấy gia đình giàu có vào mua băng, trong đó có cả quan sự ở Hộ quốc tướng quân phủ. 

Người có quyền thế đều vào mua, có nghĩa là băng của cửa hàng này không có vấn đề. Mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đầu, không có người nào do dự, vì thế cách bá tánh đều vọt vào. 

Nước đá lạnh có vị rất ngon, băng bên trong sạch sẽ sáng trong, các khách hàng đều cảm thấy số tiền này tiêu rất có giá trị. 

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, từ ban ngày tới chạng vạng, ngoài cửa hàng luôn có một hàng dài người xếp hàng. Thẳng tới khi tiểu nhị nói không còn băng nữa, đám người mới tiếc nuối chậm rãi tan đi. 

Liên tiếp vài ngày, cửa hàng băng của Chung gia đều chật ních, trước cửa hàng Trần gia có thể giăng lưới bắt chim luôn. 

Mắt thấy bạc gần tới tay lại bị cướp đi, Trần gia tất nhiên không vui. Giảm giá là không thể nào, biện pháp duy nhất chính là phá đổ cửa hàng đối thủ. 

Vì thế Trần gia đã thuê người tới cửa hàng Chung gia diễn kịch bị trúng độc sau khi ăn băng ở đâu, nháo loạn ở bên trong, muốn Chung đứng ra cho một câu trả lời. 

Chung gia đã sớm đề phòng, không chỉ vạch trần lời nói dối của kẻ lừa đảo, được các bá tánh duy trì mà còn biết được chủ mưu từ kẻ lừa đảo chính là Trần gia, vì thế liền nháo lên tận quan phủ. 

Trần gia tự nhiên phải nghĩ cách thoát thân, nhưng thanh danh của bọn hắn đã hỏng. Nếu nói lúc trước sinh ý bán băng chỉ là ảm đạm, hiện giờ chính là có thể trực tiếp đóng cửa luôn. 

Gia chủ Trần gia suýt chút nữa trúng gió, đồng thời cũng nghe được mấy lời đồn đãi kia, vội vàng tìm những gia chủ khác thương lượng đối sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play