Nhung Âm trộm liếc nhìn Tông Chính Tiêu một cái, lại suy nghĩ: Trước kia mình có từng nghe qua biện pháp chế băng, cũng không biết có thể làm ra không. Nếu như mình có thể nói chuyện với Tông Chính Tiêu, vậy có thể bảo y đi thử rồi! Nhưng mấy chốt chính là mình nên giải thích như thế nào về việc mình có thể nói ngôn ngữ nhân loại, còn có phương pháp chế băng? 

Tông Chính Tiêu đã nghe được hết: "..." 

Tin tốt: Tiểu giao nhân nhà y hiểu biết rất nhiều thứ. 

Tin xấu: Đối phương không dám nói, y lại không dám hỏi. 

Hai người đủ loại tâm tư, Tông Chính Tiêu nhìn chằm chằm sách nhưng một chữ cũng không vào đầu, nội dung trong bức vẽ của Nhung Âm cũng xảy ra biến hóa. 

Nhung Âm vừa động bút vừa nghĩ: Mình nhớ rõ người ta đã quấy bột tiêu thạch với nước trong một chậu lớn, sau đó đặt một cái chậu nhỏ chứa nước ở bên trên. Hai chậu nước đều có thể kết băng nhưng băng ở chậu lớn không thể uống được... 

Bất tri bất giác, Nhung Âm đã vẽ các bước đại khái để chế băng xuống giấy. Lúc cậu phản ứng lại đã vội vàng vò giấy thành một cục rồi ném sang một bên, còn trộm ngó qua Tông Chính Tiêu. Thấy y vẫn chuyên tâm đọc sách, căn bản không chú ý tới mình mới nhẹ nhàng thở ra. 

Trước kia cậu cũng thường vẽ loạn lên giấy rồi vứt đi, Tông Chính Tiêu cơ bản đều mặc kệ. Hơn nữa y đại khái cũng không biết cậu đang vẽ cái gì, hẳn là cậu sẽ không bị lộ. 

Nhung Âm xoa xoa ngực, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vẽ tranh. 

Tuy nhiên điều cậu không chú ý chính là cái tay đặt trên đầu gối của Tông Chính Tiêu yên lặng nắm chặt, tần suất hô hấp cũng rối loạn. 

Y nhất thời không thể hình dung tâm tình giờ phút này của mình, vốn tưởng rằng giống với phương pháp làm giấy, bản thân chỉ có thể nghe một chút, cái hiểu cái không nhưng kết quả tiểu giao nhân trực tiếp "nói cho" y, còn tri kỷ vẽ từng bước cụ thể ra giấy. 

Tiểu giao nhân nhà y thật là...đáng yêu. 

Tông Chính Tiêu cố nén xúc động muốn đi chế băng, phát huy kỹ thuật diễn tới cực điểm. Chờ tới tận tối khi Nhung Âm về lại bể, các cung nhân thu dọn cạnh án thư mới tìm cớ ra ngoài an bài. 

Y lấy tờ giấy cậu đã vò nát giao cho Tứ Hỉ, lại nói qua từng bước một Nhung Âm từng nghĩ, ra lệnh hắn phải lập tức đi làm, bản thân muốn nhanh chóng thấy được kết quả. 

Biết Tông Chính Tiêu muốn làm gì đó, Tứ Hỉ trịnh trọng nhân tờ giấy kia như nhận thánh chỉ, khóe môi xuýt chút nữa không áp lại được. Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu phương pháp này có tác dụng sẽ mang tới bao nhiêu chỗ tốt cho hoàng thất. 

Buổi tối trước khi ngủ, Nhung Âm phát hiện ánh mắt Tông Chính Tiêu nhìn mình có chút kỳ quái, cụ thể thì cậu không miêu tả được, cứ như con sói đói thấy được cừu con vậy. 

Nhung Âm bị hình dung của mình dọa sợ, nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt làm ngơ. 

Mà Tông Chính Tiêu với tâm tình kích động dù có mùi hương trên người Nhung Âm thôi miên nhưng vẫn phải hưng phấn một lúc lâu mới đi ngủ. 

Một đêm vô mộng, ngày hôm sau đúng giờ, Tông Chính Tiêu đã bị Tứ Hỉ đánh thức. Thấy vẻ mặt đối phương mệt mỏi nhưng khó nén nổi nỗi kích động, y liền biết chuyện đã thành. 

Hôm nay lâm triều, vô luận là phái thế gia hay phái hoàng thất, vẻ mặt của ai cũng vô cùng quái dị vì họ cảm thấy hoàng thượng hình như không quá giống bình thường. 

Là một hoàng đế áp lực cực lớn, mỗi ngày Tông Chính Tiêu nhìn thế gia như nhìn kẻ thù vậy. Thấy kẻ thù lại không thể thống khoái trả thù, có ai mà vui vẻ nổi chứ? 

Mỗi ngày khi thượng triều, mặt của Tông Chính Tiêu luôn đen như than đá vậy. Các đại thần đã sớm làm quen với thần sắc lạnh như băng của y, cho nên ngay khi vừa nhấc đầu, thấy ánh mắt đầy ý cười cùng khóe môi hơi giương lên của y, họ đều nhất trí cho rằng bản thân đang nằm mơ. 

Điều làm họ khiếp sợ không chỉ có thế. Tông Chính Tiêu vẫn luôn mỉm cười thì thôi đi, khi nhóm thần tử thượng tấu, vô luận là nói chuyện tốt hay xấu, ngữ khí của y đều rất bình tĩnh. 

Thậm chí hai bên nháo lên như thường lệ, y cư nhiên còn đứng ra khuyên nhủ vài câu. Không phải là cái loại ba phải thiên hướng chính mình mà y thật sự thành người điều giải ở phía trung lập. 

Hành động này đánh cho cả hai bên có chút trở tay không kịp, nhóm thế gia luôn giương nanh múa vuốt cũng hiếm khi an phận một lần, thành thật như con chim cút bị dọa. 

Không ai biết rốt cuộc lần này hoàng thượng lại làm cái gì... 

Sau khi hạ triều, Tông Chính Tiêu đã tuyên Chung Đại Huy tiến cung, nói cho hắn biết phương pháp giải quyết chuyện thế gia tăng giá giấy. 

Chung Đại Huy nhìn Tứ Hỉ bảo người bưng một chậu băng tiến vào, hơi ngơ ngác hỏi: "Bệ hạ, băng có liên quan gì tới giấy?" 

Tông Chính Tiêu không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Trước mắt ở trong thành, một tảng băng bao nhiêu?" 

Chung Đại Huy thở dài một tiếng, đáp: "Vừa vào hạ, một miếng băng to bằng bàn tay chỉ có ba mươi văn. Nhưng nhiệt độ càng tăng cao, giá cũng tăng. Từ một tăng hai, hơn nữa vẫn đang có xu thế tăng dần." 

Bá tánh bình thường một năm có thể tồn mấy lượng bạc đều là với tiền đề không bệnh không tai, dù là người trong thành có bạc tích cóp cũng không dễ. Một miếng băng nho nhỏ có thể bán với giá gấp đôi, nói là lợi nhuận kếch xù cũng không quá. Người bình thường, sợ là không thể tiêu phí nổi. 

Tông Chính Tiêu: "Người bán băng cơ bản đều là của các thế gia đúng không?" 

"Còn không phải sao." Chung Đại Huy đáp: "Nhà bán băng trong thành cơ bản đều bị Trần gia lũng đoạn, ai bảo nhà hắn có hầm băng lớn nhất kinh thành chứ." 

Tông Chính Tiêu bỗng bật cười: "Ngươi có biết ba năm không thu thuế, quốc khố đã hư không, tư khố của trẫm cũng nghèo nàn. Bây giờ trẫm cảm thấy làm sinh ý bán băng cũng không tồi." 

Chung Đại Huy lộ vẻ nhăn nhó như khổ qua: "Bệ hạ, có ai mà không muốn làm sinh ý nhặt tiền này chứ? Mấy chốt là chúng ta lấy đâu ra nhiều băng để bán?" 

Không phải cứ bỏ băng vào trong hầm là không có việc gì. Ngày hè độ ấm cao, băng vẫn sẽ tan đi. 

Trong cung đúng là có trữ một lượng băng lớn, mà chỉ có một chủ tử là Tông Chính Tiêu, không cần phân cho những người khác nên chừng đó cũng chỉ đủ để một mình y xài mà thôi. 

Chung gia càng không phải nói, nhà hắn nhiều người, băng nhiều như nào cũng dùng không đủ. Còn phải mua ở bên ngoài, nơi nào còn thừa để mang đi bán chứ? 

Chung Đại Huy đang buồn rầu, bỗng trong lòng lộp bộp một cái. Theo sự hiểu biết của hắn về Tông Chính Tiêu, đối phương chưa bao giờ là người bắn tên không trúng đích. Nếu y đã nói muốn làm sinh ý bán băng, tự nhiên cũng có thể cung cấp đủ lượng băng. 

Chung Đại Huy vội vàng nhìn Tông Chính Tiêu: “Bệ hạ, ngài đừng trêu ghẹo thần nữa. Ngài mau nói cho thần, rốt cuộc ngài muốn làm như nào đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play