Lục Nga kinh hoàng lúc này mới nhớ tới trước khi mình bị dẫn đi, hình như hoàng thượng có nói gì đó mà chiếu cố giao nhân. Giao nhân... 

Trong đầu Lục Nga hiện ra thân ảnh mới gặp hôm qua, dù chưa thấy rõ toàn cảnh nhưng khí chất tuyệt mỹ như thần minh giáng thế của cậu vẫn khắc sâu trong trí nhớ nàng. Hơn nữa khi đó bi thái giám quở trách, chính cậu còn thế nàng giải vây, khẳng định cậu rất thiện lương. 

Nếu như hầu hạ một chủ tử như thế, vậy thì đúng như lời Tứ Hỉ công công, tương lai của nàng khẳng định sẽ rất tốt. 

Nghĩ đến đây, Lục Nga tức khắc thả lỏng cả người, hành lễ với Tứ Hỉ: "Đa tạ công công nhắc nhắc, nô ty vô cùng cảm kích." 

Tứ Hỉ đỡ nàng dậy: "Sau này chúng ta cùng nhau làm việc ở trước mặt quý nhân, không cần khách khí như thế đâu." 

Lục Nga đã hiểu, đối phương là muốn nàng nhớ kỹ phần lưu tình này, sau này báo đáp lại sau. 

Còn ở phía Nhung Âm, vẫn chưa biết Tông Chính Tiêu đã chuẩn bị một "kinh hỉ" cực lớn dành cho mình. 

Vì đã biết thân phận của Tông Chính Tiêu nên mỗi lần nhìn y, nhớ tới kết cục thảm của y, Nhung Âm luôn nhịn không được tâm sinh thương hại, cho nên thái độ cũng mềm hơn vài phần. 

Tông Chính Tiêu biết rõ tâm tư của cậu, cũng mừng vì bị cảm thấy đáng thương, dù sao người được lợi đều là mình. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.     

Tiến vào hạ, dù sống ở trong bể tắm trong điện, bên cạnh còn đầy bồn băng nhưng nhiệt độ vẫn cao tới dọa người. 

Bên ngoài tiếng ve kêu từng đợt, Tông Chính Tiêu dựa trên thành giường đọc sách, trước mặt là một cốc nước đá, bên cạnh có cung nhân quạt gió, trong lồng ngực là một tiểu giao nhân mát lạnh. 

Nhiệt độ cơ thể của giao nhân thấp hơn nhân loại, Nhung Âm lúc rảnh cũng sẽ rúc ở trong lồng ngực Tông Chính Tiêu hạ nhiệt độ cho y, lúc này đang ghé trên cánh tay y hô hô ngủ. 

Đọc xong một cuốn sach, Tông Chính Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua mặt trời chói chang ở bên ngoài, lại sờ sờ đuôi cá của Nhung Âm. Mày y đột nhiên nhíu lại, buông sách xuống, ôm cậu lên. 

Nhung Âm mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng hừ hừ hai tiếng. 

Tông Chính Tiêu nói: "Đuôi cá của ngươi hơi khô rồi, đi vào trong nước một lát đi." 

Trời nóng, hơi nước bốc hơi thật sự rất nhanh, thời gian Nhung Âm có thể lên bờ cũng ngày càng ngắn. 

Trở lại trong nước, Nhung Âm cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Cậu bơi hai vòng, thấy Tông Chính Tiêu vẫn đứng trên thành bể không đi, khóe môi liền giương lên, đôi tay hứng một vốc nước hất qua. 

Bọt nước bắn lên ngực, cằm Tông Chính Tiêu. Y cũng không bực, chỉ cười nhìn Nhung Âm đang vui sướng, nói: "Đừng nháo." 

Nhung Âm nghịch ngợm thè lưỡi làm mặt quỷ. Một người ở trong nước quá nhàm chán, sau khi xác định mình đã hút đủ nước, cậu lại chạy lên bờ tìm Tông Chính Tiêu. 

Tông Chính Tiêu bưng cốc nước đá lên cho cậu uống. 

Trong nước được thêm mứt trái cây với mật ong, hương vị không tồi, còn giải nhiệt. 

Nhung Âm cảm thán: Làm hoàng đế thật tốt, có thể ăn được nhiều mỹ thực như này~ 

Tông Chính Tiêu cũng suy nghĩ, cũng may mình là hoàng đế, nếu không sẽ không được nhận được giao nhân tốt nhất như cậu. 

Đá trong cốc tan rất nhanh, Nhung Âm chỉ dùng hai hớp đã uống sạch sẽ. Ăn sóng, độ nóng cũng giảm hơn phân nửa, cậu với Tông Chính Tiêu liền vẽ vời. 

Nhung Âm ghé trên bàn con vẽ xong một bức tranh, khi ngẩng đầu thả lỏng cổ lại trùng hợp thấy Tứ Hỉ tiến vào bẩm báo với Tông Chính Tiêu. 

Tứ Hỉ thoạt nhìn đã hơn ba mươi, dáng dấp mập mạp sợ còn sợ nóng hơn người gầy rất nhiều. Mặt hắn đổ phừng phừng, trán lẫn chóp mũi đều đầy mồ hôi. Tới gần Nhung Âm, cậu cũng có thể cảm nhận được cái nóng trên người hắn. 

Hắn bẩm báo xong, da môi đã bong tróc hết. 

Tông Chính Tiêu cũng thấy, trước khi hắn rời đi đã thưởng cho hắn một chậu băng. 

Tứ Hỉ ngàn ân vạn tạ, Nhung Âm cảm thấy hắn còn kích động tới nỗi sắp khóc luôn cơ. Tới giờ cậu mới phản ứng lại, băng ở thời nào cũng là thứ tốt. 

Người hiện đại có tủ lạnh cùng đỡ, cổ nhân ngày hè đều dùng băng, phần lớn đều là mấy khối băng đào vào mùa đông được giữ trong hầm băng. Nhưng đó là bí phương của mấy đại quan quý nhân, bá tánh bình thường sao có được? 

Cho nên vào hạ, họ chỉ có thể chịu đựng hoặc trả tiền mua băng. Đều nói lấy hi vi quý, giá cả băng mùa hè khẳng định sẽ không rẻ. 

Nhung Âm nắm bút lông, nhịn không được nghĩ: Mấy cái người bán băng đó, khẳng định có thể kiếm đầy bồn đầy chén. 

Tông Chính Tiêu yên lặng khẳng định tiếng lòng của Nhung Âm. Ở Đại Thịnh, các thế gia phú hộ đúng là dựa vào tiền bán băng mỗi năm để kiếm lợi, tuy lượng băng bọn hắn tồn giữ đúng là không nhiều nhưng chỉ cần bán giá cao, tổng sẽ không chịu thiệt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play