Lục Nga tự nhiên mình không có thủ đoạn hơn người, cũng không có dã tâm độc sủng hậu cung, nàng không từ chối được quyết định đưa mình tiến cung của phụ thân nên chỉ có thể cố gắng cẩn thận sống sót. Có thể thấy hoàng đế hay không không quan trọng, chờ lúc tới tuổi được ra khỏi cung, dung nhan cũng tàn phai, nàng sẽ an toàn hơn rất nhiều. 

Nhưng Lục Nga không tranh không có nghĩa là người khác cũng thế, có phần lớn người ôm mục đích tiến cung giống phụ thân nàng. 

Lục Nga có tư sắc xuất chúng bị các nàng coi là cái đinh trong mắt, hơn nữa nàng không có bạc hối lộ quản sự nên tự nhiên trở thành đối tượng bị khi dễ. 

Mỗi ngày nàng làm nhiều nhất nhưng chỉ ngủ được ở một góc giường hẹp, còn thường xuyên ăn không đủ no, cả ngày cứ bị đám người đó bắt nạt. 

Tối qua có người bôi nhọ nàng trộm trang sức, quản sự cũng không điều tra rõ chân tướng, trực tiếp phạt nàng quỳ ở trong sân suốt cả một đêm. Hôm nay trời còn chưa sáng, nàng đã bị bắt đi quét dọn. Thẳng tới khi bị Tứ Hỉ công công gọi tới đây, tới cả một ngụm nước nàng cũng chưa được uống. 

Lục Nga không chỉ đau chân mà còn đói tới choáng váng. Nếu không phải sợ va chạm hoàng thượng khiến mình bị phạt, lúc này nàng đã sớm ngã xuống dưới đất rồi. 

Tông Chính Tiêu ngồi ở bên trên tùy ý liếc mắt nhìn đám người một cái, Tứ Hỉ liền tiến lên chỉ vào một cung nhân nói: "Bắt đầu từ ngươi, báo tên." 

Người kia lên tiếng: "Nô tài tên Đa Phúc." 

Nói xong, người sau hắn lại mở miệng. Vốn dĩ chỉ có vài người, rất nhanh đã tới lượt Lục Nga. 

Lục Nga cắn đầu lưỡi để giúp mình thanh tỉnh, khàn giọng trả lời: "Nô tỳ tên Lục Nga." 

Nàng còn chưa dứt lời, Tông Chính Tiêu vốn đang rũ mắt bỗng nhiên nhìn tới, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, làm Lục Nga sợ tới mức chút nữa thét chói tai, cơ thể cũng run lên. 

Tứ Hỉ đã ở trong cung từ lâu, nhìn mặt đoán ý chính là năng lực sống còn. Thấy thế cũng hiểu ý của Tông Chính Tiêu, vì thế nhanh nhẹn đuổi đám cung nhân khác ra ngoài, chỉ để lại một mình Lục Nga. 

Lục Nga không chịu nổi cảm giác áp bách trên người Tông Chính Tiêu phát ra, bất thình lình quỳ xuống. Đầu gối đập xuống sàn, cơn đau lập tức tràn ra khắp cơ thể nàng, nàng phải liều mạng cắn chặt răng mới không kêu lên. 

Tông Chính Tiêu nói: "Ngẩng đầu lên." 

Lục Nga vội vàng làm theo, chỉ có đôi mắt vẫn rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào Tông Chính Tiêu. 

Tuy đã trải qua rất nhiều trắc trở nhưng mỹ mạo của Lục Nga không hề suy giảm, ngược lại còn rèn giũa được một mặt thành thục xinh đẹp. 

Sắc mặt nàng tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu lại, cánh môi không có nửa điểm huyết sắc, hoàn toàn là dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật chọc người thương tiếc. 

Nếu Tông Chính Tiêu có tâm tư, nói không chừng đã thật sự làm theo mong muốn của phụ thân Lục Nga rồi. Với mỹ mạo của nàng, dù không thể ngồi lên chức hoàng hậu nhưng làm một sủng phi vẫn dư sức. 

Chẳng qua nhìn Lục Nga xinh đẹp như hoa trước mắt, Tông Chính Tiêu lại nghĩ: Còn may tiểu giao nhân nghĩ tới Lục Nga là vì nàng có quan hệ với mình, nếu là tình yêu nam nữ giống suy nghĩ của mình, vậy mình có thể sẽ trực tiếp xử lý cô nương này mất. 

Lục Nga nhạy bén cảm nhận được một tia sát ý, tuy không biết mình đắc tội hoàng đế ở chỗ nào nhưng nghĩ tới cảnh mình không sống được bao lâu, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy đau thương. 

Ngay lúc Lục Nga đang cầu nguyện kiếp sau có thể đầu thai thành một người trong sạch, Tông Chính Tiêu lại lần nữa mở miệngn nhưng không phải ban chết như trong dự đoán của nàng: "Tứ Hỉ, mang nàng đi thu dọn một chút. Sau này, để nàng hầu hạ ở bên cạnh giao nhân." 

"Nặc, lão nô sẽ đi làm ngay." Tứ Hỉ giấu đi nỗi tò mò, kêu các thái gáim khác cùng Lục Nga vẫn đang mờ mịt rời đi. 

Tâm trạng của Tông Chính Tiêu rất tốt, vì chỉ cần tiểu giao nhân nhìn thấy Lục Nga, khẳng định cậu sẽ "nói" ra càng nhiều bí mật. Đến lúc đó, chẳng cần y tốn nhiều sức lực cũng sẽ biết được rất nhiều chân tướng. 

Mà ở bên Lục Nga, những người khác thấy nàng không chỉ trở lại nguyên vẹn mà còn được thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đưa về thu dọn đồ đạc; biết sau này nàng sẽ ở lại bên cạnh hoàng thượng, những người đã từng bắt nạt nàng đều cảm thấy vừa sợ hãi vừa ghen ghét. 

Người ghen ghét nàng cư nhiên là do thấy nàng thành công được hoàng thượng "nhìn trúng", sợ hãi là do khi nàng được sủng ái sẽ trở về xử lý bọn họ. 

Lục Nga tạm thời không biết suy nghĩ của những người đó. Sau khi bị dẫn đi, Tứ Hỉ công công không chỉ sắp xếp cho nàng một gian phòng độc lập mà biết trên người nàng có vết thương, còn thỉnh thái y tới xem bệnh cho nàng, khai thuốc trị thương tốt nhất, cũng không cần nàng đưa bạc. 

Những niềm vui liên tiếp làm Lục Nga không biết theo ai, suýt chút nữa cho rằng mình nằm mơ. Không phải hoàng thượng muốn giết nàng sao? Vì sao bản thân lại có thể được sống hạnh phúc như này? 

Tâm tư của tiểu nha đầu, lão bánh quẩy như Tứ Hỉ sao có thể không biết. Nghĩ tới tiền cảnh phát triển sau này của Lục Nga có lẽ sẽ không kém hơn hắn là bao, cảm thấy vẫn nên bán cho nàng một nhân tình, liền cười tủm tỉm trấn an nói: "Ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi. Có thể được hầu hạ bên người vị quý nhân kia, ngày lành của ngươi còn ở phía sau đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play