Nhung Âm bị bắt thuận theo, trong lòng lại kêu to: Bạo quân! Bạo quân!
Đồng dạng bị mắng là đạo quân, những người khác mắng, Tông Chính Tiêu sẽ nổi giận nhưng đổi lại là Nhung Âm, y chỉ cảm thấy tiểu giao nhân này thật thú vị. Động tác y mềm nhẹ xoa ấn bụng cậu, đồng thời nói: "Ngươi ăn quá nhiều, ta chỉ xoa xoa giúp ngươi tiêu thực thôi. Ngươi sợ cái gì?"
Trước kia Tông Chính Tiêu sẽ thường xuyên thấy tiểu muội xoa bụng tiêu thực cho đám tiểu sủng, nói ăn quá nhiều sẽ làm tiểu sủng không thoải mái, chúng nó cũng sẽ biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng thoải mái khi được xoa.
Bây giờ đã có sủng vật của riêng mình, y cũng muốn dưỡng cậu cho thật tốt.
Nhung Âm tức giận bất bình: Ta ăn quá no, còn không phải do ngươi cứ đút cho ta sao!?
Tông Chính Tiêu hiếm khi nghẹn lời, tiểu giao nhân đúng là đang nói sự thật.
Tuy Nhung Âm không vui nhưng Tông Chính Tiêu xoa cậu đúng là rất thoải mái, liền bất tri bất giác buông cảnh giác, mềm mại dựa vào bả vai y, thích ý nhắm mắt lại.
Nhung Âm cảm thấy hưởng thụ, Tông Chính Tiêu cũng có cảm giác thành tựu, chậm rãi nói: "Ta biết ta luôn hù dọa ngươi, cho nên ngươi không thích ta. Nhưng nếu ngươi ngoan một chút, ta cũng không phải làm ra mấy cái hành động kia."
Nhung Âm hừ hừ: Ha hả, giờ lại quay sang trách ta?
Tông Chính Tiêu tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã tới kinh thành, vậy quay về là không có khả năng. Ta không có ác ý, ngươi không cần đề phòng ta. An phận nghe lời, với ta và với ngươi đều hảo."
Nhung Âm khinh thường: Giao nhân vĩnh viễn không làm nô!
Tông Chính Tiêu: "Nếu ngươi làm ta cao hứng, chỉ cần trong phạm vi ta cho phép, ngươi muốn làm gì ta đều có thể cho phép. Tỷ như mở rộng hồ nước, đồ ăn mỹ vị, giúp ngươi diệt trừ đám người ngươi chán ghét."
Tông Chính Tiêu hướng dẫn từng bước, Nhung Âm cũng dần dần bị đả động, đặc biệt là điều kiện cuối cùng của y.
Nguyên chủ tốt bụng cứu người, lại bị bách bức phải rời xa quê hương. Trên đường đi còn nhận hết tra tấn, cuối cùng là chết trong nỗi tuyệt vọng. Cậu đã mượn thân thể của người ta, cũng nên vì người ta làm chút gì đó.
Có lẽ chờ tới khi cậu với hoàng đế gấu trúc có thể ở chung hòa thuận, cậu có thể mượn tay y trừng phạt đám xấu xa kia, báo thù cho nguyên chủ.
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe trong đầu Nhung Âm. Cậu mở to mắt nhìn Tông Chính Tiêu, đôi con ngươi lam sắc như mặt biển không chút gợn sóng, ôn hòa vô hại, làm cậu vừa ngoan ngoãn vừa đơn thuần.
Nhưng chỉ có Tông Chính Tiêu biết, thật ra cậu đang phun tào trong lòng.
Nhung Âm: Người ta ghét có ngươi đấy, nhưng ngươi sẽ không diệt trừ chính bản thân mình đâu ha!
Nhung Âm: Ngươi nhốt ta lại, không bao ăn bao ở thì làm cái gì? Cư nhiên còn lấy đó làm điều kiện bắt ta thuần phục?!
Nhung Âm: Thôi, dù sao cũng không đấu lại. Sau này mình phải cố mà cho y sắc mặt tốt, nhưng nếu y quá phận, dù có mất mạng mình cũng phải cắn chết y!
Nhung Âm: Để mình xem xem, nên giả bộ ngoan ngoãn như nào để làm tên hoàng đế hư đốn này vui nào~
Luôn luôn nhớ kĩ lớp ngụy trang "không hiểu tiếng người" của mình, Nhung Âm không biểu hiện quá tích cực, đỡ khiến Tông Chính Tiêu phát hiện mình không thích hợp.
Nghĩ nghĩ, Nhung Âm liền dùng đỉnh đầu cọ cọ hàm dưới Tông Chính Tiêu. Biểu hiện thân mật nhưng không quá nịnh nọt, không làm đối phương quá cảnh giác.
Vừa nãy hoàng đế hư đã xoa bụng giúp cậu, động tác của cậu có thể lý giải là cảm ơn y, không quá đột ngột.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự thân cận thực lòng của Nhung Âm, trong lòng Tông Chính Tiêu có một loại cảm giác vui sướng khi vừa giải khóa được mục tiêu nuôi dưỡng sủng vật.
Ăn uống no đủ, lại có người xoa bụng, Nhung Âm rất nhanh đã buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ luôn ở trong lồng ngực Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu thành thật làm gối thịt người để cậu dựa một hồi, sau đó vì giao nhân không thể rời nước quá lâu nên mới ôm cậu trở về hồ.
Phần cẩn thận này của Tông Chính Tiêu, Nhung Âm tỉnh lại vào buổi chiều cũng cảm thấy được. Buổi tối dùng bữa, cậu không chỉ chủ động ngồi bên cạnh y để y đút mình ăn, khi ngủ còn cố ý tới gần y nhiều hơn.
Sau vài ngày sống chung hòa bình, Nhung Âm cũng khắc sâu được trải nghiệm chỗ tốt khi ngụy trang. Cậu càng thêm biểu hiện nghe lời trước mặt Tông Chính Tiêu, mà cậu càng hiểu chuyện, đối phương sẽ càng tốt hơn với cậu.
Đúng là một vòng tuần hoàn tốt đẹp~
Chiều hôm nay, Tông Chính Tiêu đang xử lý chính vụ, Nhung Âm ghé ở bên cạnh hồ chơi.
Dạo này trừ bỏ thời điểm tất yếu như thượng triều hay gặp mặt các đại thần, Tông Chính Tiêu cơ hồ là cả ngày đều ở bên cạnh Nhung Âm, địa điểm làm công cũng chuyển từ Ngự Thư Phòng tới bên này.
Phê duyệt xong một phong tấu chương, Tứ Hỉ liền đi vào trong điện, thấp người nói: "Bệ hạ, Tưởng đại nhân cầu kiến."
Động tác của Tông Chính Tiêu không hề dừng lại, tiếp tục mở tấu chương mới ra, xem xong lại viết xuống ý kiến.
Tứ Hỉ lập tức hiểu ý tứ của Tông Chính Tiêu, trầm mặc thối lui qua một bên.
Thẳng tới một canh giờ sau, Tông Chính Tiêu mới thả bút xuống, giật giật cổ tay mệt nhọc, nói với Tứ Hỉ: "Dẫn hắn tới thiên điện."
"Nặc." Tứ Hỉ lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Tông Chính Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Nhung Âm.
Mà Nhung Âm đang dùng năm ngón tay túm chặt cây bút lông vẽ loạn lên giấy cũng phát hiện y tới gần, lập tức giấu tờ giấy ra sau lưng.
Đối diện với ánh mắt chột dạ của cậu, Tông Chính Tiêu đầy hứng thú hỏi: "Vẽ cái gì? Còn sợ ta xem?"
Nhung Âm giả ngu không lên tiếng, dù sao người nào cũng cho rằng cậu nghe không hiểu tiếng nhân loại.
Tông Chính Tiêu không hỏi tiếp, chỉ nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, ta đi một lát sẽ trở về."
Nói xong, biết Nhung Âm sẽ không đáp lại nên y xoay người đi ra ngoài.
Sở dĩ muốn gặp Tưởng Tuần ở thiên điện, một là vì chỗ bể tắm này không đủ trang trọng, hai là Tông Chính Tiêu không muốn đối phương nhìn thấy tiểu giao nhân.
Tưởng Tuần có tâm tư gì với tiểu giao nhân, Tông Chính Tiêu biết rất rõ.
Ở thiên điện, Tưởng Tuần đang thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Ông ta vốn tưởng Tông Chính Tiêu thích giao nhân Cảnh Vương tặng, hẳn là sẽ phóng cho Cảnh Vương một con ngựa nhưng từ ngày ông ta rời khỏi hoàng cung được bảy tám ngày, Tông Chính Tiêu vẫn mãi chưa lộ ra ý định rốt cuộc là muốn xử trí Cảnh Vương như thế nào.
Một cây đao treo trên cổ mãi mà không thấy rơi xuống, Tưởng Tuần gấp tới độ hàng đêm trằn trọc, trong miệng nổi đầy vết bỏng rộp. Hôm nay thật sự không nhịn nổi nữa nên đã tới đây cầu kiến.
Chờ một canh giờ, Tưởng Tuần biết rõ Tông Chính Tiêu cố ý ra oai phủ đầu nhưng vì cuộc sống vinh hoa phú quý của bản thân cùng cái mạng nhỏ của Cảnh Vương, ông ta chỉ có thể chờ đợi, không còn đường lui nào khác.
Thấy Tông Chính Tiêu xuất hiện, tất nhiên Tưởng Tuần phải cung kính hành lễ, sau đó lần nữa nhắc tới giao nhân, ý bảo: Hoàng thượng ngài đã thu chỗ tốt, có tha cho chủ tử nhà ta không, ít nhất cũng phải há cái miệng ra chứ!
Tông Chính Tiêu cũng không làm Tưởng Tuần khó xử, bảo Tứ Hỉ đưa cho ông ta một phong mật tin, nói: "Ngươi giao bức thư này cho Cảnh Vương, nên làm như nào, chính hắn minh bạch."
Tưởng Tuần nơm nớp lo sợ nhận thư, lại nơm nớp lo sợ quỳ xuống tạ ơn rồi mới mang tâm tình phức tạp ra khỏi cung, suốt đêm chạy về đất phong của Cảnh Vương.
Hai ngày trước, ám vệ đã mang kết quả điều tra chỗ Cảnh Vương về, xác nhận đối phương đúng là đã từng cùng võ tướng mưu đồ bí mật muốn giết hại Tông Chính Tiêu. Bên trong bức phong thư kia chính là những chứng cứ ám vệ viết xuống.
Điều làm Tông Chính Tiêu cảm thấy thú vị chính là trừ bỏ chứng cứ tam ca muốn mưu hại y, ám vệ còn phát hiện ra một vài thứ khác.