So với tên hoàng đế khó giải quyết, các thế gia càng thích một con rối thích nghe lời hơn. 

Nếu Tông Chính Tiêu không tìm thấy bức thư tín kia, không phái ám vệ tới chỗ Cảnh Vương điều tra, còn phát hiện ra âm mưu quỷ kế của bọn hắn thì xuất phát từ tính nghi thần nghi quỷ của một bậc đế vương, y biết bản thân sẽ nhân cơ hội này giết Cảnh Vương. Nhưng y chỉ cần vừa nổi lên sát tâm, trong đầu đã không tự giác nhớ tới tiểu muội. 

Hồi đó khi y cùng hai ca ca tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, người khổ sở nhất thống khổ nhất không ai hơn tiểu muội. Mấy ca ca ngày xưa yêu thương nàng lại đi tới tình cảnh không chết không ngừng, trừ bỏ bàng quang, nàng không làm được việc gì khác. 

Khi lão nhị chết, tiểu muội khóc sưng hai mắt, khàn giọng nỉ non: "Đều là thân huynh đệ, vì cái gì lại biến thành như vậy..." 

Hai chữ "quyền lực" là thứ hại người nhất, cũng mê hoặc lòng người nhất. 

Tông Chính Tiêu đăng cơ, tiểu muội trở thành công chúa đầu tiên của Đại Thịnh, phong hào Ninh Bình, được hưởng cấp bậc thực ấp cao nhất. Nhưng nàng không chịu ở lại kinh thành mà dẫn theo phu quân trở về quê hương của họ - Dĩnh Châu, mỗi năm Tết đến sẽ gửi thư cùng một ít đặc sản cho mấy ca ca. 

Vô luận lúc trước xảy ra chuyện gì, tiểu muội luôn đối xử bình đẳng với mấy ca ca. Nếu để nàng biết hai vị ca ca còn lại người chết ta sống vì ngôi vị hoàng đế, không biết sẽ thương tâm thành cái dạng gì. 

Cho nên, Tông Chính Tiêu không đành lòng giết Cảnh Vương. Huống hồ đối phương là thân ca của y, bọn họ cùng nhau sinh sống hơn hai mươi mấy năm, sao y có thể không biết chính ca ca của mình không hề thích hợp làm hoàng đế được? 

Tam ca của y có thể có ý chí gìn giữ thịnh thế nhưng gánh nặng hoàng đế khai quốc này, đối phương thừa nhận không được. Nếu gã thành công bị thế gia lợi dụng, vậy Tông Chính gia của họ sẽ xong đời. 

Vừa phải lưu lại cho Cảnh Vương một mạng, vừa làm gã mất đi tư cách ngồi lên chiếc ghế kia, biện pháp duy nhất chính là làm gã đi lại con đường xưa của đại ca. 

Ở trong mật thư, Tông Chính Tiêu có biết tốt nhất là Cảnh Vương nên tự mình động thủ, nếu không người của y sẽ tới, vậy sẽ không chỉ đơn giản là tàn phế nữa. 

Đối với tam ca, y đã tận tình tận nghĩa. 

Hồi tưởng lại những ký ức người một nhà đoàn tụ náo nhiệt khi xưa, lại nhìn cuộc sống cô đơn trong hoàng cung rộng lớn, Tông Chính Tiêu không khỏi rũ mắt than nhẹ. 

Đúng là thế sự vô thường... 

Trong khoảng thời gian Tông Chính Tiêu không ở, hứng thú vẽ tranh của Nhung Âm càng ngày càng cao. Không tới một lát, cậu đã hoàn thành tác phẩm của mình, mỹ tư tư giơ lên thưởng thức. 

Lúc đang đắm chìm vào tài nghệ cao siêu của mình, cậu không chú ý Tông Chính Tiêu đã trở lại, thẳng tới khi bức vẽ trong tay bị một bàn tay cướp đi. 

Tông Chính Tiêu quan sát hai tiểu nhân trên tờ giấy trắng, nhìn về phía Nhung Âm vừa mới hồi phục tinh thần, hỏi: "Đây là thứ ngươi đã vẽ hai canh giờ?" 

"Nha!" Nhung Âm sốt ruột muốn cướp về, nhưng Tông Chính Tiêu căn bản không cho cậu cơ hội này. 

Tông Chính Tiêu một tay ấn đầu Nhung Âm không cho cậu đứng dậy, một tay cầm tờ giấy nhìn kĩ nội dung bên trong, tất cả đều là một con cá đang đánh tơi bời một sinh vật nào đó có quầng thâm mắt. 

Tuy Tông Chính Tiêu không biết quầng thâm mắt này gọi là cái gì nhưng tính ám chỉ của hai cái hình nhân này thật sự quá rõ ràng. Y còn tưởng mấy ngày nay tiểu giao nhân đã học ngoan, hóa ra vẫn đang ngấm ngầm chơi trò lòng dạ hẹp hòi. 

Tông Chính Tiêu ngồi xổm xuống, giơ tờ giấy trước mặt Nhung Âm, hỏi: "Họa này của ngươi là có ý gì?" 

Nhung Âm chọt dạ liếc mắt qua một bên, thầm nghĩ: Còn có thể có ý gì nữa? Tiểu giao nhân đánh tơi bời hoàng đế gấu trúc, vì dân trừ hại! 

Tông Chính Tiêu đã hiểu từ "gấu trúc" tiểu giao nhân luôn nhắc tới có nghĩa là gì, thật sự mà nói, đúng là rất hợp với hình tượng của y. 

Tông Chính Tiêu ở trong lòng cười cười, ngoài mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Xem ra là do dạo này ta đối xử với ngươi quá tốt, làm ngươi quên mất cái gì là đúng mực rồi." 

Ngữ khí lạnh nhạt này của y, xem ra là đã thật sự nổi giận, Nhung Âm nhất thời khẩn trương nhìn qua. 

"Phạm sai lầm, phải phạt a." 

Nhung Âm luống cuống, hoàng đế hư thật sự tới sao? 

Đang lúc nhịp tim của Nhung Âm gia tốc, nỗ lực tư hỏi nên làm thế nào để Tông Chính Tiêu nguôi giận thì toàn bộ cá đều đã bị y kéo tới án thư, hơn nữa y còn đặt tay cậu lên bàn. 

Nhung Âm: !!! 

Nhung Âm: Không! Đâu có nghiêm trọng tới nỗi phải cắt tay đâu chứ!!! 

Giây tiếp theo, một cây mực bị nhét vào trong tay Nhung Âm, tiếp theo là mệnh lệnh của Tông Chính Tiêu: "Phạt ngươi nghiền mực cho ta." 

Nhung Âm bị dọa tới mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng: "..." 

Cậu ai oán nhìn về phía Tông Chính Tiêu: Nghiền thì nghiền, sao phải làm ra cái dáng vẻ như khủng bố thế cơ chứ? 

Qua vài giây, Nhung Âm mới phản ứng lại: Hoàng đế gấu trúc cố ý làm mình sợ! 

Cậu lập tức trừng mắt nhìn Tông Chính Tiêu, ánh mắt tỏ vẻ hung dữ. 

Lần nữa thành công trêu đùa Nhung Âm, tâm trạng của Tông Chính Tiêu trở nên cực tốt, nhịn không được xoa xoa đầu cậu. Tiểu giao nhân này, quả nhiên vẫn ngốc như vậy. 

Tông Chính Tiêu nắm lấy bàn tay Nhung Âm làm mẫu cho cậu nghiền mực vài lần, thấy cậu đã tìm được trạng thái đúng mới đi tới bên cạnh, cầm bút chuẩn bị luyện tự. 

Luyện tự có thể bình tâm tĩnh khí, gặp Tưởng Tuần làm y nhớ tới rất nhiều chuyện từ mấy năm trước, trong lòng có chút hỗn loạn. 

Chờ Tông Chính Tiêu bắt đầu viết chữ, Nhung Âm liền lặng lẽ lười biến, tốc độ nghiền bắt đầu chậm lại, tầm mắt cũng phiêu phiêu. 

Thông qua mấy ngày quan sát, Nhung Âm đã phát hiện tự ở thế giới này cũng là chữ Hán nhưng đều là phồn thể, có vài tự đơn độc mà cậu cũng không nhất định biết được chứ càng đừng nhắc tới viết. 

Tông Chính Tiêu không hổ là hoàng đế, các phương diện đều rất ưu tú, tự cũng viết rất đẹp. 

Y viết hành thư, không nghiêm cẩn đoan chính như chữ Khải, cũng không phóng khoáng như lối viết thảo mà linh hoạt thay đổi có chừng mực, giống hệt tính cách của y, trách không được người đời đều nói chữ giống như người. 

Nhung Âm có thể viết chữ bằng bút máy nhưng bút lông thì chịu chết, dù khi xưa cậu từng luyện một thời gian nhưng hiệu quả cực nhỏ, sau đó cũng từ bỏ. 

Tông Chính Tiêu viết xong một tờ giấy đặt sang bên cạnh, Nhung Âm nhìn thoáng qua, bốn chữ này cậu biết: Trời yên biển lặng. 

Lòng có sở niệm mới có thể hạ bút, đây là lý tưởng của hoàng đế gấu trúc sao? 

Nhung Âm nhìn chằm chằm tờ giấy một hồi lâu mới phát hiện một vấn đề: Sao đường đường là vua một nước mà dùng giấy loại thấm mực rõ ràng như này chứ? 

Thời điểm vừa nãy khi vẽ tranh, cậu đã thấy tình huống này nhưng chỉ cho rằng đối phương không cho mình giấy tốt. Hơn nữa bản thân cậu dùng bút lông cũng không tốt, tay của giao nhân cũng không thích hợp cầm bút nên thấm mực là chuyện bình thường. 

Cơ mà Tông Chính Tiêu là tay già đời, bút mực có chất lượng không tồi, vậy chỉ còn vấn đề ở giấy viết. 

Ở hiện đại đã quen dùng giấy tốt, giờ nhìn tờ gấy thô ráp trước mặt, cậu thấy chỗ nào cũng có vấn đề. 

Thật ra Tông Chính Tiêu rất muốn nói đây chính là loại giấy nhất đẳng rồi. Hai tháng trước mới ra mắt, thế gia tạo ra nó còn tuyên bố đây chính là loại giấy tốt nhất, một tờ không hề rẻ chút nào. 

Nhung Âm không biết Tông Chính Tiêu đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu cũng phản ứng lại. Hiện tại, kĩ thuật tạo ra giấy chưa đủ hoàn thiện, vạn sự vạn vật đều cần một quá trình phát triển. 

Nhung Âm: Lúc trước mình từng tò mò tìm hiểu quá trình làm ra giấy, cũng không biết có thể làm ra loại giấy tốt hơn cái này không? 

"Bang" một tiếng vang nhỏ, đầu bút lông trực tiếp bị ấn lên tờ giấy trắng, Tông Chính Tiêu rũ mắt xuống, bên trong tràn đầy sự khiếp sợ. 

Tiểu giao nhân biết làm ra giấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play