Nhung Âm: Lại làm sao nữa?
Tông Chính Tiêu không giải thích, chỉ kẹp một miếng cá lên đưa tới bên môi Nhung Âm.
Nhung Âm: A?
Các cung nhân: "!!!" Bệ hạ cư nhiên lại uy cho giao nhân kia!
Dù khiếp sợ nhưng không ai tiến lên khuyên bảo, họ không được thánh sủng như Tứ Hỉ công công, nào dám nghi ngờ cách làm của bậc đế vương. Hiện tại Tứ Hỉ công công không ở, họ chỉ có thể giả mù.
Ban đầu Nhung Âm cũng bị hành động của Tông Chính Tiêu làm cho kinh sợ, nhưng tưởng tượng tối qua y cũng đút mình ăn điểm tâm, hơn nữa bản thân cậu lại không thể dùng đũa, mà ăn bốc đúng là không hợp mỹ quan nên cũng không cảm thấy gì, yên tâm thoải mái tiếp nhận những cái đút của hoàng đế.
Cánh môi hồng nhuận ngậm lấy chiếc đũa, cắn miếng cá vào trong. Nhìn Nhung Âm thỏa mãn híp mắt lại ăn cá, tâm trạng của Tông Chính Tiêu cũng dần trở nên sung sướng, như chỗ trống trong tim đã được lấp đầy hơn chút.
Tiểu muội của y trước khi xuất giá rất thích nuôi mấy tiểu sủng như miêu miêu cẩu cẩu, còn tự mình uy cơm cho chúng. Khi đó y cùng mấy ca ca còn không hiểu sở thích này của nàng, lúc hỏi nàng thì lại thấy nàng khinh thường nhìn mình.
"Mấy ca ca đúng là đại ngu ngốc, không hiểu cùng không kỳ quái! Chờ ngày nào đó mấy người tìm được tiểu sủng mình yêu thích, nhất định có thể hiểu được tâm tư của muội!"
Tông Chính Tiêu nghĩ, hiện tại y đã hiểu được ý tứ của tiểu muội rồi.
Đĩa cá này đại khái có khoảng nửa cân, Nhung Âm một ngụm lại một ngụm, cũng gần no. Tông Chính Tiêu lại cho cậu một bát canh cá. Uống xong, trong miệng cậu lại bị nhét trái cây.
Nhìn Tông Chính Tiêu nở một nụ cười quỷ dị, Nhung Âm cảm thấy đối phương hẳn là nghiện đút rồi. Ăn no xog, cậu lập tức lắc đầu từ chối, còn xê dịch thân mình, sợ y không dừng được, mạnh mẽ làm mình căng chết.
Cũng may Tông Chính Tiêu vẫn giữ được lý trí, thấy đúng là Nhung Âm đã no liền ngừng tay.
Cung nhân bưng nước ấm lên, Nhung Âm học theo bộ dáng của Tông Chính Tiêu uống nước súc miệng.
Tông Chính Tiêu bỗng nhiên cười, nhéo má cậu một cái: "Thật ngoan."
Y không dùng sức như hôm qua, Nhung Âm không thấy đau nên cũng không trốn.
Thấy thế, Tông Chính Tiêu càng thêm vừa lòng, thời gian niết cũng dài hơn.
Vốn dĩ Nhung Âm không tức giận, tới giờ lại có hơi không vui.
Nhung Âm: Sờ mặt người ta sờ tới sờ lui, có khác gì cái tên đăng đồ tử đâu chứ!?
Ý cười trên mặt Tông Chính Tiêu ngày càng sâu.
Vất vả lắm mới chờ Tông Chính Tiêu thả tay, Nhung Âm gấp không chờ nổi muốn chui lại vào trong hồ nhưng lại bị Tông Chính Tiêu chặn ngang tại chỗ.
"Chạy cái gì? Bồi ta thêm chút nữa." Tông Chính Tiêu giam cầm tiểu giao nhân ở trong lồng ngực, khi nói chuyện, bờ môi cũng dán cạnh lỗ tai cậu.
Hơi thở của y phả ngay lên vành tai Nhung Âm, làm cậu hơi ngứa ngáy, theo bản năng nghiêng đầu sang một bên.
Tông Chính Tiêu thuận tay chỉnh đầu cậu lại.
Nhung Âm đột nhiên nổi lên tâm lý phản nghịch, lại nghiêng đầu. Cậu nghiêng qua bên nào, Tông Chính Tiêu liền đẩy đầu cậu trở về, sau đó cậu lại nghiêng...
Tới tới lui lui vô số lần, Nhung Âm nghe được tiếng cười khẽ của Tông Chính Tiêu, giống như bị bệnh quay ngoắt đầu ra sau nhìn y, cũng nở nụ cười.
Giao nhân trời sinh đã có một giọng nói hay, tiếng cười cũng dễ nghe hơn người bình thường rất nhiều. Tuy các cung nhân luôn cúi đầu nhưng lỗ tai đã sớm dựng lên.
Tông Chính Tiêu nhìn gương mặt tươi cười của Nhung Âm, vốn cơ thể đang rất thả lỏng thì bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trên triều sáng nay. Ánh mắt y lập tức ám trầm, nụ cười cũng dần biến mất.
Khi lâm triều, nhóm thần tử thế gia không ngoài dự liệu lại nhắc tới chuyện tuyển tú, lời trong lời ngoài đều chỉ trích y không suy xét tới vấn đề khai chi tán diệp cho hoàng thất, thật sự là thẹn thay cho bậc đế vương.
Tâm tình bực bội của Tông Chính Tiêu đã bị đè ép xuống nhờ một đêm ngủ ngon cùng tiểu giao nhân, sáng nay thấy đám thần tử cứ muốn tính kế mình, hiếm khi không phát hỏa, chỉ nói sau này lại bàn sau.
Các thế gia thường thường thượng tấu thỉnh Tông Chính Tiêu nạp phi làm phong phú hậu cung, trừ bỏ thật sự muốn đưa nữ tử nhà mình tới bên cạnh y làm tai mắt thì cũng là nhìn trúng y chán ghét bọn hắn, muốn nhân cơ hội này chọc giận y. Tốt nhất là có thể khiến y ban chết cho mấy quan viên nữa, hoàn toàn chứng thực ác danh bạo quân của y với bá tánh.
Cho nên thấy lần này Tông Chính Tiêu cư nhiên bình tĩnh như thế, bọn hắn vừa kinh ngạc lại không cam lòng, nên đã nói tới chuyện của tiểu giao nhân.
"Chiến loạn mới đi qua ba năm, bá tánh chưa khôi phục lại nguyên khí, bệ hạ lại xa hoa lãng phí, quang minh chính đại nuôi dưỡng giao nhân. Nếu chuyện này truyền ra, sẽ khiến bá tánh bất mãn tới nhường nào a!"
Một quan viên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, diễn xuất trung thần còn hơn cả ảnh đế,
Người của Tông Chính Tiêu nào có dung thứ cho người nào bôi nhọ y, cũng đứng ra hờn dỗi: "Bệ hạ quý vì thiên tử, hưởng thụ trân bảo thế gian vốn là đương nhiên. Huống chi ba năm nay, bệ hạ không chỉ miễn trừ thuế má, làm bá tánh có thể an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, còn làm gương tốt tiết kiệm. Lần này chỉ là nuôi một giao nhân, sao có thể nói là xa hoa lãng phí được?"
Người nọ lại tiếp tục xoay khẩu pháo về một hướng khác: "Nói đến xa hoa lãng phí, Lý đại nhân đã nuôi mười mấy tiểu thiếp ở trong phủ, người nào người nấy ăn mặc lụa là hoa đầu đội vàng bạc, tùy tiện thưởng cho hạ nhân đều là dùng lá vàng. Lý đại nhân khi ra ngoài cũng tôi tớ thành đôi, nhiều lần tiến tửu lầu dùng bữa đều sẽ phải bao phòng riêng. Ta nghe nói dạo này Lý công tử còn dương dương khắp nơi nói ngài mới được tặng một hộp ngọc trai Nam Hải tốt nhất, một viên giá trị thiên kim. Ngươi nói xem, bốn chữ "xa hoa lãng phí" kia hẳn là nên đội lên đầu ai mới đúng?"
Lý đại nhân kia đương nhiên không chịu thừa nhận, lập tức sảo lên với người nọ.
Tông Chính Tiêu rũ mắt nhìn triều đình loạn thành một đoàn, đáy mắt hiện ra từng đợt lạnh lẽo. Tam ca của y tự biết mình đuối lý nên việc đưa giao nhân tới kinh là được tiến hành bí mật, vẫn chưa báo ra bên ngoài.
Hơn nữa giao nhân mới tới hôm qua, hôm nay đã trở thành đề tài, đây chính là thế gia chói lọi thị uy với y, nói cho y biết mọi hành động của y đều ở dưới mí mắt của bọn hắn.
Quan viên bên phía Tông Chính Tiêu cũng phản bác nói cho thế gia biết, đừng tưởng rằng chỉ có mấy người có nhãn tuyến. Mấy loại chuyện dơ bẩn ngày thường mấy người làm, chúng ta đều biết, cho nên đừng ở chỗ này diễu võ giương oai.
Cuối cùng cuộc cãi vã này đương nhiên không có kết quả, vì hai bên đều biết hiện tại không phải thời điểm để ra tay, lặng lẽ nhỡ kĩ mối thù này.
Tâm trạng vui sướng khi chứng mất ngủ của hy vọng chữa khỏi của Tông Chính Tiêu bị đám thế gia này đánh tan một nửa, thẳng tới khi thấy tiểu giao nhân mới tốt hơn một chút. Chẳng qua nhớ lại cảnh ở trên triều, trong lòng y liền nhịn không được dâng lên một cỗ sát ý.
Hoàng quyền cùng thế gia, chỉ có thế gia chết, hoàng quyền sống. Đây chính là quyết tâm của Tông Chính Tiêu.
Chú ý tới biểu tình dần trở nên ngưng trọng của Tông Chính Tiêu, tiếng cười của Nhung Âm cũng dừng lại, nghi hoặc bản thân có phải đã đắc tội tên hoàng đế hư này ở đâu không, sợ y lại bắt nạt mình.
Thấy Nhung Âm sợ hãi, Tông Chính Tiêu thu hồi suy nghĩ, hơi thở lạnh lẽo quanh người biến mất, ngữ khí dịu dàng nói: "Ta không phải sinh khí vì ngươi."
Nhung Âm nghĩ thầm: Không phải giận mình là còn làm mặt lạnh với mình, đúng là một tên vô lại!
Biểu tình oán giậnn của cậu lọt vào mắt Tông Chính Tiêu, y cười một tiếng, cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên do ăn no của cậu, bỗng nhiên vươn tay qua.
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt hơi lạnh, Nhung Âm không rõ nguyên do cả kinh, theo bản năng giãy giụa.
Tông Chính Tiêu bình tĩnh nhốt cậu ở trong ngực, nói: "Lộn xộn nữa, ta liền chém móng vuốt của ngươi."