Sáng sớm hôm sau, làn gió lạnh ẩm ướt len lỏi qua khe cửa nhà gỗ, cùng tiếng chim hót líu lo trên cành cây đánh thức Hoắc Tư Thừa dậy. Hắn mở mắt, theo thói quen định ôm Chung Tức vào lòng, nhưng chỉ ôm được một khoảng không trống rỗng.
Hoắc Tư Thừa bừng tỉnh.
Chung Tức không còn ở đây nữa.
Hoắc Tư Thừa ngơ ngác nhìn xung quanh, trời đã sáng, nắng ban mai chiếu qua khe hở và cửa kính lọt vào nhà, máy sưởi trong nhà gỗ vẫn đang hoạt động, hơi nóng bốc lên thành làn sương mờ ảo trong buổi sớm đầu xuân, không khí trở nên nhẹ nhàng, nhưng bên giường lại không có một bóng người.
Hoắc Tư Thừa bật dậy.
Nếu không phải vết răng trên cánh tay vẫn còn đó, có thể chứng minh Chung Tức đã từng ở đây, hắn còn suýt thì tưởng mình bị mộng du rồi đến nơi này, còn cuộc ái ân đêm qua cũng chỉ là một giấc mơ mê tình.
Có vẻ Chung Tức đã rời đi từ sớm. Bởi vì tối qua Chung Tức đã nói, điều này không có ý nghĩa gì cả, chỉ là Chung Tức muốn thế, và Hoắc Tư Thừa sẵn lòng chấp nhận tình trạng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play