Lâm Hướng Đông và Chu Học Nông cũng bàn luận chuyện này trong phòng rất lâu, cuối cùng vì quá muộn nên ngủ thiếp đi.
Thẩm Tương Tri hỏi Trương Kiến Quân đi đâu, hắn chỉ trả lời qua loa là không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.
Thẩm Tương Tri nhìn bóng lưng Trương Kiến Quân, luôn cảm thấy không chỉ đơn giản là ra ngoài đi dạo như hắn nói.
Nhưng chân anh không có lực, muốn đuổi theo cũng không được.
Khi An Hồng Đậu về đến nhà, người nhà đã ngủ hết, chỉ có bà An là còn đợi cô.
An Hồng Binh thì ổn, chính giữa nhà chính kéo một tấm rèm, hắn vén rèm lên là vào thẳng.
Còn An Hồng Vệ, về đến cửa phòng mình gõ cửa nhưng không có ai mở cửa cho hắn.
An Hồng Đậu trơ mắt nhìn hắn đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó quay người đi về phía phòng An Hồng Lâm vẫn còn độc thân.
An Hồng Đậu chớp mắt, ngạc nhiên hỏi bà An: "Mẹ, anh hai và chị hai cãi nhau ạ?"
Bà An liếc xéo về phía đó, kéo An Hồng Đậu vào gian phòng phía đông: "Kệ bọn nó đi, đứa nào đứa nấy đều nông cạn, chiều hư chúng nó!"
Chắc chắn là bình thường bà cụ quá dễ nói chuyện nên mới khiến bọn họ được voi đòi tiên.
Chỉ muốn xây cho con gái mình một căn nhà, trong tay bà cụ còn có chút tiền tích cóp, không để bọn họ bỏ tiền ra, đứa nào đứa nấy đều ra vẻ như vậy, làm bộ làm tịch cho ai xem đây?
An Hồng Đậu vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa cô quá mệt, lại thêm việc giảm cân không dám ăn nhiều nên thực sự không có tâm trạng để làm loạn nữa.
Giấc này, cô ngủ thẳng đến sáng.
Vừa mở mắt, đã nghe thấy tiếng trẻ con ríu rít nói chuyện, còn có tiếng khóc.
Bốn người anh trai của An Hồng Đậu có ba người đã kết hôn nhiều năm, trong nhà lại có một đám trẻ con, có tiếng động này cũng không có gì lạ.
Cô đứng dậy mặc quần áo, liền nghe bà An hỏi: "Hồng Đậu này, quần áo của con ở đâu ra vậy?"
Quần áo của An Hồng Đậu đều do bà sắm sửa, bộ trên người này rõ ràng bà chưa từng thấy, hơn nữa sờ vào trơn tuột, lại vừa vặn.
An Hồng Đậu đã sớm nghĩ ra lý do: "Đây là Thẩm Tương Tri đưa tiền cho con đi mua, anh ấy nói bây giờ chân anh ấy không tốt, cũng không thể đưa con đi mua sắm gì nên để con tự đi mua một bộ quần áo."
Lúc này bà An mới sáng tỏ, đồng thời, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng cười híp mắt nhưng trong miệng vẫn không quên trách An Hồng Đậu: "Con bé này quen thói phung phí, tuy rằng Thẩm Tương Tri là từ thành phố đến nhưng trên người chắc cũng không có nhiều tiền, sau này hai đứa sống chung sẽ có nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, phải biết tiết kiệm, không thể phung phí nữa, biết chưa?"
Tuy nhiên, thấy Thẩm Tương Tri có thể lấy tiền mua quần áo cho con gái bà, bà An cũng yên tâm hơn một chút.
Hai ngày trước bà còn lo lắng, dù người ta bị ép cưới con gái mình nhưng trong lòng không muốn thì cuộc sống của con gái mình cũng sẽ không tốt.
Bây giờ xem ra, nỗi lo này tạm thời có thể gác lại.
"Con biết rồi." An Hồng Đậu ngoan ngoãn đáp.
Ra khỏi nhà, Vương Đại Hoa đang dẫn hai đứa con gái trong sân rửa mặt, tiếng khóc chính là phát ra từ miệng đứa con gái út Đậu Nha.
An Hồng Đậu ra ngoài thì vừa lúc họ rửa xong.
Cô vốn định chào hỏi nhưng thấy Vương Đại Hoa nhìn thấy cô thì trực tiếp trợn mắt, dắt hai đứa trẻ bỏ đi.
An Hồng Đậu: "..."
Rõ ràng hai ngày trước chị dâu ba còn rất nhiệt tình với cô, chỉ hai ngày không ở nhà, cô cũng không có cơ hội đắc tội với chị ta chứ?
Hơn nữa, trước đây tính tình nguyên chủ vừa tham lam vừa lười biếng, cũng không ít lần đắc tội với mấy chị dâu trong nhà, cũng không thấy họ để bụng nguyên chủ?
Tiếp theo, An Hồng Đậu cũng bị hai chị dâu còn lại đối xử lạnh nhạt, cô mới hiểu ra có chuyện không ổn.
Từ tối hôm qua khi anh cả và anh hai đi đón họ, cô đã thấy có gì đó bất thường.
Sau khi về nhà, thái độ của bà An cũng khiến cô nghi ngờ.
Cộng thêm tình hình hiện tại bị ba chị dâu xa lánh, nếu cô còn không nhận ra thì thật là quá ngốc.
Chỉ không biết là chuyện gì, cũng chẳng có ai nói với cô.
Hiện tại mùa thu hoạch vừa qua, ruộng đồng phải dọn lại để trồng lúa mì, cũng là lúc bận rộn nhất.
Ăn sáng xong, mọi người trong nhà đều đi làm việc, kể cả bà An và hai đứa cháu họ của phòng lớn là An Trường Chinh và An Trường Nguyệt.
Hai đứa một đứa 12 tuổi, một đứa 10 tuổi, tuy không làm được việc nặng nhưng có thể đi cắt cỏ cho lợn, nhổ cỏ ngoài ruộng, những việc này đơn giản nhẹ nhàng, công điểm cũng ít, chủ yếu là trẻ con và các cô gái đi làm.
Nhưng An Hồng Đậu thì không cần đi.
Cô chỉ cần ở nhà trông 5 đứa cháu trai cháu gái nữa là được.
Nói là trông trẻ, cũng chỉ là bà An tìm cớ cho cô lười biếng, những đứa trẻ trong nhà đều nhỏ theo lớn chạy khắp thôn làng, căn bản không cần người trông.
Đợi những người phải ra ngoài làm việc đều đã đi hết, An Hồng Đậu liền gọi hai đứa con trai lớn nhất của phòng hai là An Kiến Quốc và An Kiến Nghiệp lại gần.
Trước đây, An Hồng Đậu không ít lần dựa vào việc mình lớn tuổi và là cô để bắt nạt chúng nên An Kiến Quốc và An Kiến Nghiệp vừa nghe An Hồng Đậu gọi mình thì lập tức rùng mình.
"Cô gọi chúng cháu có chuyện gì vậy?" An Kiến Quốc lớn hơn một chút mở to đôi mắt tròn xoe hỏi cô.
An Kiến Quốc năm nay mới 8 tuổi nhưng đã cao lớn lắm rồi, ngũ quan rất đẹp, chỉ hơi đen và gầy.
Nói ra thì ngoại hình của những người nhà họ An đều khá ổn, kể cả bà An đã lớn tuổi, trông cũng đoan chính hơn những bà lão khác.
Nhưng lại sinh ra An Hồng Đậu là một đứa khác loại, không nói đến tính tình khó chịu, còn vừa đen vừa béo khiến người ta chán ghét.
An Hồng Đậu nhìn ra chúng đều sợ mình, cũng hiểu nguyên chủ trước đây đúng là đã quá đáng.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, cô chắc chắn sẽ không bắt nạt trẻ con.
Cô lục túi lấy ra một nắm kẹo cứng vị hoa quả, đã xé hết lớp vỏ bọc nhựa bên ngoài, trực tiếp đưa cho An Kiến Quốc: "Đây là kẹo hoa quả cô mang về từ trên trấn cho các cháu, lát nữa các cháu chia nhau ăn nhé."
An Kiến Nghiệp còn nhỏ, không nhịn được, đã đưa tay lấy một viên bỏ vào miệng.
An Kiến Quốc lại ngẩn ra: "Cô, đây thật sự là cho chúng cháu sao?"
Cô của nhóc hôm nay thật kỳ lạ.
Trước đây đừng nói đến việc cho chúng ăn, không cướp đồ của chúng là tốt lắm rồi.
"Tất nhiên là cho các cháu rồi nhưng cô có vài chuyện muốn hỏi các cháu, các cháu chỉ cần trả lời thật là được." An Hồng Đậu nói.
Lúc này An Kiến Quốc mới yên tâm lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, vừa nói: "Cô, cô muốn hỏi chuyện thanh niên tri thức Thẩm phải không? Trong thôn có nhiều người nói chú ấy sẽ làm dượng của cháu, có thật không ạ?"
Những đứa trẻ ngây ngô, hai ngày nay cũng nghe được không ít lời bàn tán.
Trong số đó còn có một vài lời trêu chọc chúng nhưng chúng không nghe ra, ngược lại còn cho là thật.
An Hồng Đậu ngượng ngùng: "Không liên quan đến thanh niên tri thức Thẩm, cô muốn hỏi các cháu, hai ngày nay nhà mình có chuyện gì không? Sao cô thấy mẹ các cháu hình như đều có ý kiến với cô vậy?"
"Cô không biết sao? Bà nội và bác trai cả còn cả bố và chú ba cháu nói muốn xây nhà cho cô và dượng, mẹ cháu và bác gái cả còn cả thím ba đều không đồng ý, tối hôm qua mẹ cháu còn đuổi bố cháu ra ngoài ngủ nữa cơ." Trẻ con không có tâm cơ, có gì nói nấy.
Không lâu sau, An Hồng Đậu đã nghe được hết mọi chuyện xảy ra trong nhà từ miệng hai đứa nhóc, lúc này cô mới hiểu tại sao mấy người chị dâu lại có ý kiến với mình như vậy.
Nhưng việc này cũng có thể hiểu được.
Trước đây nguyên chủ dù có tham ăn ngang ngược một chút nhưng đó đều là chuyện nhỏ, xây nhà ở nông thôn là chuyện lớn, mấy người con trai trong nhà còn phải chen chúc nhau ở một chỗ, bà An lại muốn xây nhà cho con gái, chẳng phải là chọc giận mọi người sao?
Nếu là nguyên chủ, chiếm được cái lợi này, có lẽ còn lấy làm tự hào nhưng An Hồng Đậu thì
không được.
Bà An thương yêu nguyên chủ khiến cô cũng được hưởng một chút tình mẫu tử quý giá nhưng cô không thể ích kỷ để người mẹ một lòng vì con gái này tự mình chịu thiệt được.
Có lẽ mấy người anh trai cũng vì tình cảm anh em mà tạm thời đồng ý nhưng gia đình bọn họ thực sự không khá giả, sau này chưa chắc đã không hối hận.
Đặc biệt là ở thời điểm này, anh trai thứ tư An Hồng Lâm còn
chưa kết hôn.
Huống hồ, trong không gian của cô có vô số vật tư, cũng không thiếu chút tiền này của gia đình, chỉ là không có một cái cớ thích hợp để lấy ra mà thôi.
Ánh mắt An Hồng Đậu loé lên, đột nhiên cảm thấy, sức lực của nguyên chủ, có lẽ có thể trở thành một cái cớ rất tốt cho cô.
Lý do mà thôn Thanh Sơn được gọi là thôn Thanh Sơn là vì nó nằm trong một thung lũng, xung quanh toàn là núi lớn, trùng điệp không dứt.
Thôn này và những thôn khác, thậm chí còn cách xa nhau cả mấy ngọn núi.
Cũng chính vì vậy, những năm trước khi cuộc sống còn khó khăn, nghe nói bên ngoài có người đói đến mức ăn thịt người, còn ở đây, chỉ cần chăm chỉ một chút, hầu hết mọi người đều có thể bảo toàn mạng sống.
Hơn nữa khi đấu địa chủ bên ngoài ầm ĩ dữ dội, rất nhiều người vô tội bị liên lụy thì ở đây lại khá yên bình, trừ khi có người đi tố cáo, nếu không thì người công xã cũng chẳng thèm đến đây.
Nhưng cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, sống trong núi cũng có rất nhiều nguy hiểm.
Vài năm trước, có một đứa trẻ nhà nọ ra ngoài chơi bị sói tha đi, nghe nói sau khi tìm đến nơi thì thịt đã bị gặm hết.
Vì vậy, mặc dù những đứa trẻ trong nhà có nghịch ngợm đến đâu thì cũng không được phép ra khỏi thôn, chỉ có ngọn đồi phía sau thôn là thường có người đến, mới an toàn hơn một chút.