Còn An Hồng Đậu thì lại không sợ, cô muốn kiếm tiền nên đã để mắt đến ngọn núi lớn này.

Ngay cả khi ở thời mạt thế, cô cũng chưa bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi trên phương diện ăn uống vì có không gian.

Còn ở đây, mới năm 73, hậu quả của nạn đói những năm trước vừa mới qua đi, bây giờ chỉ có thể ăn no được lửng bụng, tồn tại trong tình trạng miễn cưỡng không chết đói.

Nhìn lại mấy đứa trẻ trong nhà, đứa nào cũng đầu to mình nhỏ, nhìn là biết chúng sống trong cảnh suy dinh dưỡng kéo dài.

An Hồng Đậu luôn theo đuổi nguyên tắc cuộc đời ngắn ngủi, có thể không làm khổ mình thì đừng làm khổ mình.

Vì vậy, những con sói hoang, lợn rừng nguy hiểm trong rừng sâu, trong mắt người khác là nỗi khiếp sợ thì ở chỗ cô lại trở thành món thịt thơm phức.

Khi mới bắt đầu thời mạt thế, nhiều động vật thực vật đã biến dị, hệ thống điện bị phá hủy, hầu hết các loại thịt đông lạnh cũng đều bị thối rữa.

Cô có dị năng hệ mộc, về mặt ăn rau thì không khó khăn, chỉ là khi nhắc đến ăn thịt thì đó thực sự là một vấn đề lớn.

Cứ nghĩ đến thịt kho tàu thơm phức, sườn xào chua ngọt, chân giò lớn, chân giò hầm, An Hồng Đậu lại thấy nước miếng chảy ròng ròng.

Chỉ không biết trên núi này có gấu và hổ không, bây giờ hẳn là chưa có quy hoạch bảo vệ động vật nhỉ? Không biết cô có may mắn được thỏa mãn cơn thèm ăn của mình không?

An Hồng Đậu nghĩ đến đây thì trong lòng đã cảm thấy ngứa ngáy, rục rịch muốn hành động, nhưng khi cúi đầu, nhìn thấy thân thể béo mập đến nỗi đứng cũng không nhìn thấy chân của mình, sự phấn khích trong lòng

lập tức biến mất.

Ăn thịt gì đó đều là phù du, giảm cân mới là chân lý.

Thôi vậy, cho dù trong núi có thứ gì tốt thật thì vẫn nên bắt về đổi lấy tiền trước đã, đợi giảm cân thành công rồi cô sẽ ăn thịt, ăn một bữa thật đã.

An Hồng Đậu lấy một cái gùi dưới mái hiên đeo lên, vừa định ra ngoài thì đã nghe An Kiến Quốc gọi cô: "Cô út định đi đâu thế?"

"Cô lên núi đi một vòng, xem có nhặt được trứng chim hoang không." An Hồng Đậu tùy tiện

trả lời.

"Cháu cũng đi, cháu còn biết trèo câu nữa cơ, cháu có thể lấy trứng chim." Có lẽ là vừa ăn kẹo An Hồng Đậu cho nên cậu bé đột nhiên không sợ cô út nữa, An Kiến Quốc phấn khởi nói.

"Không được." An Hồng Đậu lập tức từ chối, cô muốn vào rừng sâu săn bắn, mục tiêu không phải ở khu vực tương đối an toàn bên ngoài, không thể dẫn theo thằng bé đi chơi: "Con nít không đi được, cháu ở nhà trông em trai em gái đi, đừng để chúng chạy lung tung, biết chưa?"

An Kiến Quốc có chút không vui, bĩu môi tủi thân nói: "Biết rồi ạ."

Dáng vẻ nhỏ bé đó khiến An Hồng Đậu mềm lòng, đưa tay xoa đầu cậu bé: "Ngoan ngoãn một chút, cô về sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu."

An Hồng Đậu vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi được mấy bước thì nghe có người gọi cô.

"An Hồng Đậu, con nhỏ lẳng lơ kia đứng lại cho bà!" Giọng nói the thé như thể không nói rõ được.

An Hồng Đậu nghe thấy thì lập tức dừng bước.

Con chó nào không có mắt gọi cô? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

An Hồng Đậu quay phắt đầu lại, thì thấy Mã Thúy Liên chống nạnh đang xông về phía mình.

"An Hồng Đậu, con nhỏ lẳng lơ kia không những làm chuyện tốt với thanh niên trí thức mới đến thì thôi, còn đánh rụng hai cái răng của bà già này, bây giờ ngay cả con trai tôi cũng không tha, cô dựa vào việc có một người chú là đội trưởng mà không cho dân thường chúng tôi sống yên à..." Nói đến câu cuối cùng, Mã Thúy Liên làm ra vẻ mặt tủi thân, vỗ đùi khóc ầm lên.

Chiêu cũ của bà ta vẫn vậy, An Hồng Đậu cũng đã quen với chiêu trò này rồi.

Nhưng lần này bà ta quá to gan, không chỉ kiếm chuyện với cô mà còn lôi cả người chú đội trưởng của cô vào.

Mặc dù đây là chuyện được cả thôn công nhận nhưng bình thường cũng chẳng có ai muốn đắc tội với An Đắc Lai.

An Hồng Đậu trực giác thấy chuyện này không ổn.

Đa số người trong thôn đều đi làm rồi, Mã Thúy Liên khóc mãi mà chỉ thu hút được một đám trẻ con đến xem náo nhiệt.

Mã Thúy Liên lén lút liếc mắt nhìn xung quanh, dứt khoát không nói nữa, đứng dậy với vẻ mặt đen sì.

Vẫn là bà ta sơ suất.

Sao lại quên mất, bây giờ trong thôn căn bản là không có ai!

Mã Thúy Liên càng không biết, chuyện bà ta sơ suất còn nhiều lắm.

Sau một đêm nghe Thẩm Tương Tri kể lể thêm mắm dặm muối, sáng ra, chuyện mẹ con nhà họ Triệu muốn hủy hôn nhưng lại tính toán đến chuyện của Thẩm Tương Tri, lại được mấy nam thanh niên trí thức truyền tai sang mấy nữ thanh niên trí thức.

Trong nháy mắt, chuyện này đã nổ tung.

Đặc biệt là Thẩm Tương Tri vốn đẹp trai, mấy nữ thanh niên trí thức không thiếu người động lòng với anh, bây giờ lại bị An Hồng Đậu hái mất quả đào, trong lòng ai cũng không dễ chịu.

Vì vậy, sáng sớm, mấy thanh niên trí thức đã liên hợp lại tìm đội trưởng, bọn họ từ thành phố đến là để ủng hộ xây dựng đất nước, thực hành lên núi xuống đồng cải tạo, chứ không phải đến để bị người ta ghép đôi, hành động của mẹ con nhà họ Triệu này thật quá ghê tởm.

Đồng thời, cũng khiến mấy thanh niên trí thức khác bất an

trong lòng.

Lỡ chẳng may sau này bọn họ cũng gặp phải chuyện bị người ta ghép đôi như vậy, chẳng lẽ cũng phải cam chịu giống như thanh niên Thẩm sao?

Nhìn Thẩm Tương Tri phong độ đẹp trai trước mắt, lại nghĩ đến An Hồng Đậu giống như một con gấu đen, không ai có thể chịu đựng được việc đối tượng của mình sau này cũng giống như An Hồng Đậu.

An Đắc Lai cũng rất đau đầu vì chuyện này nhưng trong lòng có vui hay không thì chỉ có bản thân ông ấy biết.

Thôn Thanh Sơn không lớn nhưng người quản lý không chỉ có một mình An Đắc Lai, hai người khác cũng được coi là ủy viên của thôn, một người quản lý tài chính tên là Cao Binh, một người quản lý an ninh tên là Lý Quang Đại.

Bình thường, những chuyện nhỏ trong thôn đều do An Đắc Lai xử lý, thỉnh thoảng gặp phải chuyện không giải quyết được thì ba người sẽ cùng nhau bàn bạc.

Bây giờ chuyện mấy thanh niên trí thức này ầm ĩ gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng được coi là một chuyện không dễ giải quyết.

Dù sao thì sự thật của sự việc ra sao, mọi người đã truyền ra mấy phiên bản, cho dù Thẩm Tương Tri nói là thật nhưng lại không có chứng cứ, Triệu Hữu Lương hoàn toàn có thể không thừa nhận.

Ba người An Đắc Lai bàn bạc xong, vốn định gọi mẹ con Triệu Hữu Lương đến hỏi thăm tình hình trước rồi nói tiếp, kết quả người được cử đi còn chưa trở về thì họ đã nghe nói Mã Thúy Liên lại đi tìm An Hồng Đậu gây sự.

Trong mắt An Đắc Lai lóe lên tia sáng lạnh.

Dù An Hồng Đậu có thế nào, đó cũng là cháu gái của ông ấy, xa gần thân sơ nhìn là biết ngay.

Ông ấy đã có thể xác định, chuyện An Hồng Đậu và Thẩm Tương Tri ở bên nhau, quả thực là do hai mẹ con này tính toán.

Nếu không phải chuyện mất đi trinh tiết của An Hồng Đậu tốt nhất là không nên để người ngoài biết, cộng thêm An Hồng Đậu gả cho Thẩm Tương Tri cũng không coi là thiệt thòi, nếu không thì ông ấy chắc chắn không thể cứ thế mà bỏ qua cho hai mẹ con Mã Thúy Liên.

Bên này ông ấy còn chưa kịp phát tác, Mã Thúy Liên lại liên tục gây chuyện, quả thực là đang thách thức giới hạn của ông ấy.

An Đắc Lai dẫn theo Cao Binh và Lý Quang Đại cùng đi, ông ấy muốn xem xem, lần này Mã Thúy Liên lại muốn tác oai tác quái như thế nào!

Từ xa, đã nghe thấy tiếng gào thét của Mã Thúy Liên, cộng thêm từng câu từng chữ chỉ trích, nghe như thể bà ta thật sự chịu uất ức vậy.

"Mã Thúy Liên, bây giờ đang là mùa vụ bận rộn, mọi người đều đang bận rộn trên đồng, bà không đi làm lại ở đây kêu gào cái gì?" An Đắc Lai vừa mở miệng đã hỏi, giọng điệu không tốt.

An Đắc Lai tức giận quá mức, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Mã Thúy Liên, căn bản không nhìn thấy người đàn ông đang đẩy xe đạp ở đằng xa, dưới sự dẫn dắt của một người khác đang đi về phía này.

Mãi đến khi Lý Quang Đại vội vàng chạm vào ông ấy, An Đắc Lai mới phản ứng lại và kiểm soát cảm xúc của mình.

Nhưng không khéo, câu chất vấn vừa rồi của ông đã bị người đến nghe thấy: "Đội trưởng An uy quyền thật lớn, quần chúng chúng tôi có ấm ức trong lòng, chẳng lẽ còn không được nói sao?"

An Đắc Lai cau mày nhìn người đến: "Phó bí thư Lý hôm nay sao lại có thời gian đến thị sát thôn nhỏ của chúng tôi?"

Huyện của bọn họ được tạo thành từ vô số thôn nhỏ, mà mấy thôn nhỏ hợp lại thành một đại đội, Lý Kế Đông chính là phó bí thư của đại đội.

Nhưng An Đặc Lai là người của bí thư Chu Nghĩa, lúc trước Lý Kế Đông chí còn thiếu một bước nữa là có thể trở thành bí thư đại đội, trong chuyện đó An Đắc Lai cũng là người góp sức không ít, cho nên nói giữa hai người có thù cũng không phải là quá đáng.

Nhưng lại không khéo, An Đắc Lai lại bị ông ta đè đầu cưỡi cổ.

Không cần nghĩ cũng biết, hôm nay Lý Kế Đông đến đây chắc chắn là không có ý tốt gì.

An Đắc Lai đang suy nghĩ thì nghe Lý Kế Đông lên tiếng: "Đội trưởng An hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi thì phải."

"Bà con nhân dân có ấm ức trong lòng thì đương nhiên có thế nói ra, ý nghĩa tồn tại của ủy ban thôn chúng ta chẳng phải là để phục vụ giải quyết mọi việc cho bà con hay sao? Nhưng hiện tại đang là thời điểm đầu vụ trồng lúa mì mùa thu, mọi người đều bận rộn ngoài đồng, với tư cách là đội trưởng của thôn, có người không đi làm mà lại ở đây gây ồn ào, tôi phải có trách nhiệm hỏi han đôi câu chứ, Phó bí thư Lý nói xem, có phải là như vậy không?" An Đắc Lai không vội không vàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play