"Vì em đã có tính toán trong lòng, vậy thì anh cũng không nói gì nữa, dù sao có chuyện gì thì cứ gọi bọn anh là được."

Đưa Thẩm Tương Tri về đến điểm thanh niên, vì lúc này những người bên trong đã ngủ hết rồi, An Hồng Đậu không vào, hai anh trai nhà họ An đỡ Thẩm Tương Tri vào.

Bên này họ vừa đi, bên kia chỗ Thẩm Tương Tri đã nổ tung.

Trong điểm thanh niên có tổng cộng 5 người đàn ông, ngoài một người đã kết hôn, 4 người họ ở chung một phòng.

Hai anh trai nhà họ An vừa đi, Trương Kiến Quân liền thò đầu ra khỏi ổ chăn của mình: "Lão Thẩm, mau kể cho chúng tôi nghe xem rốt cuộc là chuyện gì, anh thực sự ở cùng với cô thôn bá nhà họ An sao?"

Trong điểm thanh niên hiện tại có ba chàng trai độc thân, vì Thẩm Tương Tri không thể tính là độc thân nữa.

Họ lần lượt là Trương Kiến Quân, Lâm Hướng Đông và Chu Học Nông.

Lúc này, vừa nghe Trương Kiến Quân hỏi, hai người kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tương Tri với vẻ dò hỏi.

Mặt Thẩm Tương Tri đầy vẻ ngượng ngùng nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt anh đột nhiên trở nên u ám: "Rốt cuộc là ai truyền lời lung tung vậy? Hôm đó tôi chỉ bị xảy chân, tình cờ gặp được đồng chí An, cô ấy tốt bụng cõng tôi xuống núi, có thể là tôi quá nặng, cô ấy ngã một cái trên đường, tự mình ngất đi, sau đó có rất nhiều người xông lên, chân tôi đau quá, cũng không nghe rõ họ nói gì nhưng may nhờ hai anh trai nhà họ An đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ cũng nói may mà đi sớm, chân tôi mới không để lại di chứng lớn..."

Những lời này của Thẩm Tương Tri cũng đã được anh cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng rồi mới nói ra.

Dù sao thì nói thế nào cũng không thể thừa nhận mình... đã bị An Hồng Đậu chiếm đoạt thân thể.

Nhưng Thẩm Tương Tri lại cảm thấy khá ngạc nhiên về hai từ "thôn bá" mà Trương Kiến Quân nói.

Cô gái đó đúng là hơi béo và hơi xấu nhưng cũng không đến mức bị gọi là thôn bá chứ?

Thẩm Tương Tri đến ngôi làng này chưa đầy nửa tháng, cũng nghe những người xung quanh thỉnh thoảng nói về An Hồng Đậu, chủ yếu là chuyện An Hồng Đậu theo đuổi Triệu Hữu Lương như thế nào.

Nhưng anh vốn là người lạnh lùng, người khác cũng không nói nhiều trước mặt anh, chuyện của người không liên quan anh càng không để trong lòng, vì vậy anh cũng không hiểu rõ lắm.

"Thì ra là vậy!" Ánh mắt Lâm Hướng Đông lóe lên: "Tôi đã nói rồi, tuy anh đến đây chưa lâu nhưng mấy cô gái trong điểm thanh niên của chúng ta vẫn luôn để ý đến anh, sao anh lại có thể bỏ những cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng để thích một người phụ nữ như An Hồng Đậu chứ?!"

Chu Học Nông cũng hào hứng ngồi dậy: "Hôm đó, người đầu tiên nói hai người lén lút qua lại chính là mẹ của Triệu Hữu Lương, ban đầu mọi người đều nghĩ là thật nhưng mấy ngày nay trong làng đều đồn là nhà họ Triệu muốn hủy hôn nên mới nói bậy."

Tất nhiên, lời này chắc chắn là do An Đắc Lai, vị đại đội trưởng kia tung ra.

Một truyền mười, mười truyền trăm, dù sao mọi người cũng đang bàn tán, càng nhiều phiên bản thì càng không biết sự thật là gì.

"Điều này hoàn toàn có thể xảy ra." Lý Hướng Đông gật đầu như có điều suy nghĩ.

Rốt cuộc, An Hồng Đậu, một kẻ bá đạo, là người nổi tiếng trong thôn, Triệu Hữu Lương tuy không ra gì nhưng ngoại hình cũng được coi là ưa nhìn, nếu có thể để mắt đến An Hồng Đậu thì mới là có quỷ.

Trương Kiến Quân là người điềm đạm nhất, bình thường

cũng là người thân thiết với Thẩm Tương Tri nhất, lúc này, chỉ có hắn là quan tâm đến người bạn của mình: "Lão Thẩm, vì chuyện này chỉ là hiểu lâm, tôi thấy anh nên dành thời gian giải thích rõ ràng với mọi người trong thôn, nếu không hai người trong sạch chẳng có chuyện gì mà bị người ta đồn đại như vậy, hủy hoại danh tiếng của con gái nhà người ta cũng không tốt."

Bất kể chuyện này có phải do nhà họ Triệu mưu tính hay không, sau khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, nhà họ Triệu cũng không còn lý do gì để đòi hủy hôn nữa.

Quan trọng nhất là phải minh oan cho Thẩm Tương Tri.

Trong những năm này, danh tiếng rất quan trọng, đây lại không phải chuyện tốt đẹp gì, không ai muốn trở thành đối tượng bị người khác đem ra bàn tán.

"E là giải thích không rõ được." Thấm Tương Tri lại tỏ ra khó xử, vừa bực bội vừa hồi hận.

"Sao vậy?" Nghe vậy, ba người kia đều kinh ngạc nhìn anh.

Thẩm Tương Tri thở dàu nói: "Khi ở trên trấn, hai anh trai nhà họ An nói tôi đã huỷ hoại danh tiếng của em gái bọn họ, khiến cô ấy bị huỷ hôn, còn mang tiếng là trước khi kết hôn đã có quan hệ bất chính, mẹ con nhà họ Triệu muốn đi tố cáo chúng tôi, vì vậy... vì vậy đã bắt tôi và An Hồng Đậu đi đăng ký kết hôn."

"Cái gì?" Giọng nói của ba người đồng thanh vang lên, đặc biệt vang vọng trong đêm tối.

"Thế anh cũng đồng ý sao?" Chu Học Nông không thể tin được mà hỏi.

"Nhà họ An thực sự quá đáng, sao có thể thừa nước đục thả câu chứ? Anh và An Hồng Đậu có gì hay không? Chẳng lẽ cô ta không biết sao?" Lâm Hướng Đông cũng lên tiếng chỉ trích.

Thẩm Tương Tri cúi đầu: "Nếu không thì còn có thể làm gì? Họ nói trong thôn đã đồn ầm lên rồi, nhà họ Triệu cứ khăng khăng là chúng tôi có quan hệ mờ ám, bây giờ dù có mười cái miệng cũng không giải thích được, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nhà họ An, dù là thật hay giả, ai gặp phải chuyện này cũng chẳng cảm thấy tốt lành gì, nếu nhà họ Triệu thực sự đi tố cáo, tôi cũng không chịu nổi hậu quả."

Vậy nên, anh còn có thể làm gì?

Trong đêm tối, không ai để ý thấy ánh mắt của Trương Kiến Quân có chút kỳ lạ.

Lời nói của Thẩm Tương Tri có vẻ như đang kể lể nỗi oan ức của mình nhưng trong lời nói lại có chút bảo vệ nhà họ An, anh lại đổ hết tội lỗi lên đầu nhà họ Triệu.

Điều này có chút... không giống một người vừa bị ép đăng ký kết hôn.

Hơn nữa, người anh cưới lại là một người phụ nữ xấu xí như vậy.

Thẩm Tương Tri vốn cố tình dẫn dắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua sự khác thường của Trương Kiến Quân.

Đồng thời, anh cũng hiểu rằng, Trương Kiến Quân tính tình trầm tĩnh ổn trọng, không dễ bị lừa như hai người còn lại.

Hôm nay thời tiết đẹp, ánh trăng cũng rất sáng.

Vì vậy, Trương Kiến Quân có thể nhìn rõ ý tứ trong ánh mắt của Thẩm Tương Tri.

Đợi đến khi Thẩm Tương Tri đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ con nhà họ Triệu, anh mới nói với Trương Kiến Quân: "Kiến Quân, làm phiền cậu đỡ tôi đi vệ sinh."

Trương Kiến Quân biết anh có chuyện muốn nói với mình, gật đầu, đi tới đỡ anh.

Hai người ra ngoài, Trương Kiến Quân để anh dựa vào tường, còn mình thì quay về phòng lấy một cái ghế đẩu, lúc đi ra Lâm Hướng Đông còn hỏi hắn làm gì, hắn lấy cớ là Thẩm Tương Tri không khỏe, hắn đi khuyên giải vài câu.

Lâm Hướng Đông và Chu Học Nông cũng hiểu. Là đàn ông, ai mà chẳng muốn cưới một cô vợ xinh đẹp?

Bây giờ Thẩm Tương Tri lại vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này mà phải cưới An Hồng Đậu xấu xí đen đúa như vậy, trong lòng không thoải mái cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Tương Tri ngồi trên ghế đẩu, Lâm Kiến Quân đứng bên cạnh anh, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Tương Tri, tôi cũng không nhất thiết phải hỏi rõ chuyện của cậu, chỉ là, cậu và An Hồng Đậu sẽ không thực sự..."

Hắn thực sự khó tin, khẩu vị của Thẩm Tương Tri lại nặng như vậy.

Nhưng hắn lại không giải thích được, từng lời từng câu của Thẩm Tương Tri đều là hành động đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mẹ con nhà họ Triệu.

Nếu thực sự như hắn nghĩ, An Hồng Đậu và Thẩm Tương Tri đã có tình cảm từ trước, vậy thì trong chuyện này mẹ con nhà họ Triệu mới là nạn nhân?

Vậy chẳng phải là nói, nhân phẩm của Thẩm Tương Tri có vấn đề, hắn đã kết bạn sai người rồi sao?

Không nói đến việc Trương Kiến Quân là một người ngay thẳng đến mức nào nhưng hắn vẫn vó tam quan đứng đắn, hắn thực sự không muốn làm ra những chuyện trái với lương tâm.

Đặc biệt là mục đích hiện tại của Thẩm Tương Tri, rõ ràng là muốn lợi dụng những người ở điểm thanh niên trí thức này giúp anh đi tuyên truyền, để đối phó với mẹ con nhà họ Triệu.

Thẩm Tương Tri đã sớm nghĩ đến, rằng chuyện này không thể giấu được Trương Kiến Quân.

Tuy hai người quen biết chưa lâu nhưng duyên phận là thứ rất khó nói, bọn họ thực sự rất hợp nhau.

Anh cũng tin tưởng nhân phẩm của Trương Kiến Quân, người bạn này sẽ không đi ra ngoài truyền bá những lời đàm tiếu.

Vì vậy, Thẩm Tương Tri đã kể hết đầu đuôi mọi chuyện, bao gồm cả việc Triệu Hữu Lương chuốc thuốc An Hồng Đậu, rồi lừa anh lên núi như thế nào.

"Chết tiệt! Đồ khốn nạn này!"

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Trương Kiến Quân có một loại xúc động muốn bóp chết Triệu Hữu Lương.

Quay đầu nhìn Thẩm Tương Tri, lại thấy người bạn của mình thật đáng thương.

Bất kể là cái cớ anh dùng để lừa Lâm Hướng Đông và Chu Học Nông, hay là sự thật của sự việc, anh cưới An Hồng Đậu, đều là chuyện bất đắc dĩ.

"Anh bạn, chuyện này..." Trương Kiến Quân vỗ vai Thẩm Tương Tri, đầy bụng lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu: "Cậu chịu khổ rồi!"

Cưới một cô vợ như vậy, chẳng phải là khổ sở lắm sao?!

Có lẽ chỉ những người có tam quan tương tự nhau mới có thể trở thành bạn bè thực sự, chuyện này hắn và Thẩm Tương Tri lại có chung một suy nghĩ, bất kể là bị tính kế hay thế nào thì trong chuyện như vậy phụ nữ đều là người chịu thiệt thòi hơn, đã ở bên nhau rồi thì cưới người ta là chuyện đương nhiên.

Oan ức, vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng Triệu Hữu Lương là kẻ chủ mưu tính toán chuyện này, cũng coi như bị Trương Kiến Quân ghi hận.

Đỡ Thẩm Tương Tri về phòng nằm, hắn liền ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play