Edit: Đan

Hôm nay Quý Hoài ăn uống rất ngon miệng.

Khi ăn cơm, Loan Chỉ ăn rất yên lặng, nhìn thấy ăn cứ ăn hết chén này đến chén khác, tròng mắt trong suốt hơi lóe lên.

Buổi tối ăn no quá thì sẽ bị khó tiêu. – Cô có nên nhắc nhở anh không nhỉ? Nhưng mà bản thân cô cũng không thích xen vào chuyện của người khác.

Vào lúc Quý Hoài đang định xới bát cơm thứ tư, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Ăn nhiều cơm quá sẽ bị đau dạ dày đấy.”

Quý Hoài nghe thấy lời nói quen thuộc, bàn tay đang xới cơm cũng dừng lại một lúc. Anh chậm rãi rút tay cầm bát về, chỉ ăn đồ ăn, còn phải tự biện minh cho bản thân: “Tại bát này nhỏ quá thôi.”

Loan Chỉ cũng không trả lời anh.

Năm món ăn, những món còn dư đều đã được Quý Hoài càn quét sạch sẽ. Nhìn thấy anh ăn cả cá đầu cá kia, Loan Chỉ cảm thấy lương tâm của mình cũng không có gì đáng trở ngại.

Chắc là có thể bồi bổ cho thần kinh não bộ khôi phục được một chút rồi nhỉ?

Ăn cơm xong, Loan Chỉ quay về phòng ngủ.

Sau khi Quý Hoài đi tắm rửa xong xuôi, anh chán nản nằm liệt trên sô pha, gác chân lên bàn trà, cứ lắc qua lắc lại, cửa phòng cô vẫn đóng chặt như cũ.

Hiệu quả cách âm của phòng khá tốt, chẳng nghe thấy được bất kỳ tiếng động nào cả.

Nhưng căn cứ vào thời gian để suy đoán thì bây giờ hẳn là cô đang luyện yoga.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Loan Chỉ là người có năng lực tự kiểm soát rất mạnh, cô làm việc, sinh hoạt và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, chỉ là có hơi vụng về, cũng bị khó nhận diện khuôn mặt.

Anh biết cô đã mất đi cha mẹ từ nhỏ, cô sống với bà nội tuổi cao sức yếu, nhưng mà đa phần thời gian đều chỉ ở một mình, tự trưởng thành. Không có ai dạy cô về đạo lý đối nhân xử thế, cô thậm chí còn chưa từng ở chung với người khác, cũng không hiểu được những quy tắc trong xã hội này.

Cảm xúc của cô quá đỗi hững hờ, khả năng đồng cảm cũng chẳng có bao nhiêu, không thích cười cũng không thích nói chuyện, nhìn thì như rất lạnh lùng vô tình, nhưng mà thật ra cô sống rất tình cảm.

Quý Hoài dựa người ra sau, anh chậm rãi thở dài một hơi. Tội nghiệt của anh chắc hẳn là đã mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của Loan Chỉ, làm cho thế giới của cô thêm muôn màu muôn vẻ, nhưng tất cả cũng chỉ như một đợt pháo hoa vội vàng chợt tắt.

Đối với anh mà nói, cô chỉ là một cuộc thám hiểm tìm tòi, chỉ là một niềm vui mới mẻ mà anh ham mê trong một thời gian ngắn, nhưng với cô mà nói, đó là những tháng ngày đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô. Nếu như không có anh, cô hẳn là vẫn sẽ cứ tiếp tục sống cuộc sống tẻ nhạt đơn giản ấy, cho dù đến cuối cùng cũng chỉ có một người, nhưng ít nhất cũng sẽ không phải chịu tổn thương gì cả.

Ngồi ở bên ngoài mãi cũng không thoải mái, nếu như không có việc gì, vậy thì Loan Chỉ sẽ không đi ra. Vậy nên anh dứt khoát đứng dậy đến gõ cửa phòng cô.

Gõ lần đầu tiên, không có động tĩnh gì.

Anh lại gõ cửa lần thứ hai.

Một hồi lâu sau, cửa phòng mới chậm rì rì mở ra, một giọng nói truyền ra từ bên trong phòng: “Bây giờ, chúng ta hãy từ từ nhấc chân lên, giữ yên trong một phút…”

Loan Chỉ mặc áo tập thể yoga màu xám, chiếc áo bó chặt vào cơ thể, phơi bày dáng vẻ duyên dáng yêu kiều. Cô búi tóc lên, để lộ cái trán trắng mịn, trên chóp mũi đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi mềm mại ẩm ướt.

Trên nền đất đằng sau có một tấm thảm yoga được đặt lên, giọng nói kia phát ra từ trong máy tính.

Quý Hoài nhìn cô, trong đầu anh xuất hiện vô số hình ảnh, nhìn chiếc giường kia của cô, máu trong cơ thể cũng sôi sục cả lên, đầu óc cũng có hơi choáng váng.

Loan Chỉ cũng không nghĩ gì nhiều.

Trong lòng cô, Quý Hoài đây chỉ là một người vô hại, bởi vì anh đánh không lại cô.

“Tôi đau đầu quá.” Anh đột nhiên cúi đầu xuống: “Vừa nãy không cảm thấy gì cả, nhưng khi ở một mình, yên ắng quá, tự nhiên bị đau đầu, tim đập cũng nhanh hơn.”

“Có một cảm giác như thể… Có thể đột tử bất cứ lúc nào ấy.”

Loan Chỉ nhìn anh, lại hỏi rằng: “Vậy anh muốn đến bệnh viện ư?”

Nghe có vẻ rất nguy hiểm.

“Tôi không đi đâu, bệnh viện có thể kiểm tra ra cái gì được cơ chứ? Chắc chắn là thần kinh não bộ đã bị tổn thương, cần có thời gian để lành lại.” Quý Hoài lắc đầu, nói hươu nói vượn.

“Nếu như anh xuất hiện dấu hiệu trạng thái đau đầu và nôn mửa, vậy thì anh phải đến bệnh viện kiểm tra CT ngay lập tức, cũng đồng thời phải chú ý nghỉ ngơi.” Loan Chỉ nói ra mấy câu, giọng điệu chẳng có nổi chút cảm xúc nào.

Đây là những gì mà cô tra được trên mạng, bác sĩ trên mạng đã cho kiến nghị như thế.

“Tôi ăn uống rất ngon miệng, có thể ăn tận ba bát cơm, vậy nên chắc chắn không phải bị xuất huyết bên trong đâu. Nhưng mà có hơi đói bụng á, cô có ăn BBQ nướng không?” Quý Hoài nói sang chuyện khác.

Nhắc đến ăn BBQ nướng, sắc mặt Loan Chỉ thay đổi, sau đó cô lắc đầu: “Tôi không ăn.”

Buổi tối nên cố gắng ăn càng ít càng tốt.

“Tôi vừa mới xem trên điện thoại rồi ấy, gần đây có một tiệm đồ nướng, ăn ngon lắm đó, nhất là món mực nướng của tiệm đó, ngon cực luôn, còn có món nấm hương tỏi nữa…”

Loan Chỉ vô thức nhấp cánh môi đỏ hồng.

Sau khi đến Hải Thành, cô mới ăn BBQ nướng lần đầu tiên, quả thật là BBQ nướng ăn rất ngon, nhưng mà những nghệ sĩ khác họ đều không ăn.

Bởi nếu bị người đại diện biết thì sẽ bị mắng.

“Còn có món cá nướng nữa thì tuyệt hảo.” Quý Hoài tiếp tục dụ dỗ cô, nói rồi anh còn nhếch khóe môi lên nhìn Loan Chỉ, đôi mắt đen nhánh đượm ý cười.

Ánh mắt Loan Chỉ trong veo sáng rực, nhưng giọng nói không dao động lấy một chút: “Tôi muốn đi ngủ.”

Quý Hoài: “...”

Dụ dỗ thất bại ư?

Ngày trước cô gái này còn tranh giành với ăn để ăn BBQ nướng cơ mà.

“Ầm” một tiếng, cô đóng cửa lại.

Chỉ còn lại một mình Quý Hoài đứng đơ ra như pho tượng ở ngoài cửa, không thể dụ dỗ nổi cô, nhưng mà bụng anh lại bị lời nói của mình làm cho đói thật.

Không thể nhịn được, anh cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Nửa tiếng anh, đồ ăn đã được đưa đến, anh vô cùng hào hứng muốn đi qua đó chia sẻ với cô, nhưng vừa định gõ cửa, Quý Hoài lại nhìn thấy khe cửa khi đã chẳng còn ánh đèn thắp sáng.

Đã mười giờ tối, cô đã đi ngủ rồi.

BBQ nướng trên tay bỗng nhiên cũng chẳng còn thơm nữa, Quý Hoài ủ rũ quay trở lại ghế sô pha, chán nản vô cùng.

Lúc mười hai giờ đêm, Vu Chấn còn gọi điện thoại đến, cậu ta ở đầu dây bên kia, hét lớn: “Qua đây chơi mạt chược với ông đây đi, chơi ba mà thiếu một rồi.”

“Ba thiếu một!”

“Nhàm chán.” Quý Hoài mắng một câu, sau đó cúp máy, cũng thuận tay kéo cậu ta vào danh sách đen.

Ngày hôm sau.

Trời vừa mới sáng, điện thoại bên người Quý Hoài vang lên, phản ứng đầu tiên của anh chính là tắt máy, dù sao thì đêm qua cũng phải đến nửa đêm mới ngủ được.

Mất ngủ không ngủ được, đệm cũng quá cứng, cái thân sống trong nhung lụa này của anh không thể thích nghi được.

Anh nhắm mắt lại, yên lặng nằm thêm, nhưng mười phút sau, anh lại mở mắt ra, vội vàng xốc chăn lên bước xuống giường, vác cái đầu rối như ổ gà đi ra ngoài.

Anh mở cửa ra, Loan Chỉ ngồi trên bàn ăn nhìn về phía này, vẫn hoang mang không hiểu gì. Rất nhanh, cô dời mắt đi, ánh mắt có hơi mất tự nhiên.

“Xin chào.” Giọng Quý Hoài vang lên, vừa khàn khàn lại có từ tính, anh khép hờ mắt, bước đến.

Anh đi một đôi dép lê, nửa người trên trần trụi, lộ ra da thịt màu lúa mạch, còn có cơ bụng sáu múi. Vòng eo gầy nhưng chắc chắn, tỉ lệ cơ thể rất đẹp, thân dưới mặc một chiếc quần ở nhà.

Anh chào hỏi cô, Loan Chỉ do dự một lúc, cũng thốt lên một tiếng: “Chào…”

Cô chưa từng sống chung dưới một mái nhà với đàn ông bao giờ, cũng chưa từng ở chung với người đàn ông nào khác, nhưng mà, hình như bọn họ đều sống rất tùy tiện.

Cô nghĩ như vậy, cũng an tâm hơn.

Quý Hoài bước vào đánh răng rửa mặt, lúc đi ra ngoài, Loan Chỉ đã ăn xong một bát cháo trứng gà ngũ cốc, cũng uống xong một ly sữa bò.

Anh ngồi xuống, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nhìn về phía cô: “Tôi có bữa sáng không?”

Loan Chỉ lắc đầu theo đúng sự thật: Không có.

Anh không nói với cô, vậy nên cô chỉ làm phần cho một người thôi.

“Tôi là người bệnh, lại còn là người bệnh có đầu óc không được ổn định.” Quý Hoài đặt hai tay chống lên bàn, dùng cánh tay chống lên khuôn mặt mình, nhìn về phía cô: “Chẳng lẽ cô… Lại keo kiệt đến mức ngay cả một bữa sáng cũng không thể cho tôi ư?” ( truyện trên app T Y T )

“Không phải.” Loan Chỉ phủ nhận.

Cô cũng không keo kiệt đến thế.

“Vậy tôi ăn gì đây?” Quý Hoài hỏi lại cô.

Loan Chỉ không trả lời được.

Quý Hoài vô cùng bất đắc dĩ thở ra một hơi, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, như đang suy nghĩ về nhân sinh.

Loan Chỉ cảm thấy anh cũng hơi đáng thương, giống như con mèo con ở dưới lầu của khu dân cư vậy, lúc đói sẽ quỳ trên mặt đất kêu meo meo.

Ngày nào trở về, Loan Chỉ đều sẽ mang cho nó một cái xúc xích, sau đó đút cho nó ăn.

Loan Chỉ đứng dậy, cô đi vào bếp lấy một ly sữa bò, sau đó lấy bánh mì nguyên cám của mình đặt lên trước mặt anh: “Chỉ có cái này thôi.”

Nấu cháo mất nhiều thời gian lắm.

Cô còn phải đi làm.

Quý Hoài giống y hệt con mèo nhỏ kia, cũng không ghét bỏ, anh cầm ly sữa lên uống, cũng ăn hết phần bánh mì của cô.

Dáng vẻ và nét mặt thỏa mãn kia cũng giống hệt con mèo nhỏ kia.

Trước khi Loan Chỉ thay quần áo, cô lại gọi điện thoại cho người đại diện một lần nữa.

Hôm nay là cuối tuần, thường là đều sẽ có việc, ví dụ như ghi hình cho chương trình, làm lễ tân cho công ty mới khai trương, hoặc nếu vô dụng quá thì có thể làm vai diễn quần chúng cho đoàn phim.

Tuy rằng cô không thích nói chuyện, nhưng tất cả đều dựa vào khuôn mặt này cả.

“Không có không có! Loan Chỉ, không có công việc nào được sắp xếp cho cô, cũng đừng có mà gọi điện đến làm phiền tôi nữa, ngoài ra, kể từ tháng này trở đi, lương cơ bản của cô chỉ còn 2000, không có thiếu gì hết, tự cô ngẫm lại xem, một tháng qua cô đã kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty vậy?”

“Cầm phần tiền này của công ty, lương tâm của cô có day dứt không? Đúng là phí của cái khuôn mặt xinh đẹp này mà!”

Người đại diện của cô là một người phụ nữ trung niên, nghe nói năm ngoái chị ta mới ly hôn, tính cách cũng nóng nảy hẳn lên, dưới trướng cũng có vài nghệ sĩ.

Nghe nói công ty vừa mới đưa một nghệ sĩ hạng hai về cho chị ta dẫn dắt, hiện tại đang được nâng đỡ.

Chị Mai nói cô không biết làm việc.

Sau khi cúp điện thoại, Loan Chỉ tự hỏi rất lâu, cái câu “biết làm việc” này rốt cuộc là làm việc như thế nào?

Quý Hoài nhìn dáng vẻ ngây ngốc lạnh lùng của cô, mặt mày cô không có biểu cảm gì nhưng trong mắt là vẻ khó hiểu, tạo nên một cảm giác đáng yêu rất đối lập.

“Cô bị sa thải rồi à?” Quý Hoài hỏi.

“Không phải.” Loan Chỉ nghĩ là cũng không hẳn, dù sao vẫn còn 2000 tệ cơ mà.

Chỉ là không đủ cho cô tiêu thôi. Cô phải đi làm thêm công việc mới thì mới có thể nuôi sống được bản thân, nếu như vậy thì không cần phải động vào phần tiền tiết kiệm kia nữa.

Quý Hoài lại hỏi: “Vậy cô phải đi làm luôn ư?”

“Không phải.” Cô nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh đang làm gì vậy?”

Cô chưa từng đi tìm việc.

Ngày đầu tiên đến Hải Thành, cô bị một người đi tìm ngôi sao trên đường phố kéo đi ký hợp đồng với công ty giải trí Bạch Hà, một lần ký này kéo dài những mười năm.

Lúc ấy cô cảm thấy như vậy cũng khá tốt, có lương cứng, còn chia cả lợi nhuận, công ty còn mời các thầy cô đến dạy bọn cô ca hát, khiêu vũ, vẽ trang, đánh đàn, vừa có thể nuôi sống bản thân, cũng vừa có thể tu dưỡng về mặt tình cảm.

Những ngày tháng như vậy cũng không tệ cho lắm.

Vậy nên cô lăn lộn trong đó một năm, nhìn vào việc còn có cả bảo hiểm y tế và thỉnh thoảng còn có các lớp học kỹ năng, cô cảm thấy cô vẫn có thể tiếp tục làm ở đây.

“Tôi không đi làm á.” Quý Hoài nói như chẳng có chuyện gì.

Công ty đã đóng cửa, bây giờ anh là thằng thất nghiệp lang thang.

“Ồ.” Loan Chỉ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt. Nếu không đi làm thì chắc chắn là nghèo lắm.

Còn đáng thương hơn cả cô nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play