Edit: Đan
Đây là lần đầu tiên Quý Hoài được người khác “bồi thường” tiền cho.
À, cũng không đúng.
Phải là lần thứ hai chứ, kiếp trước cũng là cảnh tượng giống hệt thế này, điều đó khiến anh khơi dậy niềm hứng thú với Loan Chỉ, làm anh quyết tâm muốn hái được đóa hoa trong trẻo nhỏ nhắn này về tay mình.
Anh dùng ba tháng để theo đuổi cô, dùng thêm ba tháng để sống cuộc sống ở chung ngọt ngào, sau khi nếm được niềm vui mới mẻ xong thì lại vứt bỏ cô như bỏ một miếng giày rách, quay về cưới một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối. Một mình cô sống cô độc cả đời, cũng chẳng để lại cho cô một chút nhớ mong, thật là nhẫn tâm.
Khi mà anh đang nhớ về quá khứ thì Loan Chỉ đã quay người rời đi.
Cô đưa tiền cho anh, còn để lại cả số điện thoại, nếu có chuyện gì thì sẽ phụ trách đến cùng, cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Quý Hoài cầm tiền trong tay, anh nhìn dáng người mảnh khảnh kia, rất lâu sau vẫn chưa dời tầm mắt.
…
Sáng sớm.
Đúng sáu giờ rưỡi sáng, người đang nằm trên giường giật giật hàng lông mi dài, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt xán lạn.
Cô vươn bàn tay tinh tế trắng nõn ra, móng tay được mài giũa sạch sẽ gọn gàng, đầu ngón tay hồng hào mịn màng.
Cô bước xuống giường, kéo rèm cửa ra, không khí của ngày mới ùa vào mặt. Đôi chân dài thẳng tắp đường nét rõ ràng bước về phía nhà vệ sinh.
Một lúc lâu sau, Loan Chỉ bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đi đến phòng bếp bên cạnh lấy chén với muỗng ra, múc một chén thật đầy cháo đậu đỏ và hạt bo bo ở trong nồi.
Nồi được cài đặt hẹn giờ tự động, tối qua cô đã cho nguyên liệu nấu ăn và chỉnh thời gian xong xuôi, bắt đầu nấu lúc nửa đêm độ ba giờ rưỡi, nấu hai tiếng là vừa đẹp, vừa hay là lúc sáu giờ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Lại om thêm nửa tiếng nữa, cô liền rời giường.
Cô bưng bát cháo đến bàn ăn trước, sau cầm theo một lát bánh mì nguyên cám, sau khi thong thả ăn xong, vừa hay đúng bảy giờ.
Loan Chỉ cầm lấy điện thoại, gọi cho một số điện thoại nào đó.
Còn chưa nói xong, giọng nói không có kiên nhẫn của đầu dây bên kia truyền đến: “Hôm nay cô không có công việc gì, đợi khi nào có công việc thì tôi sẽ thông báo cho cô!”
Bên đó nói xong thì chỉ nghe thấy một tiếng “tút”, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Loan Chỉ đặt điện thoại xuống, cũng không để lộ ra biểu cảm thất vọng, cô chỉ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, bắt đầu từ một tháng trước, thời gian làm việc của cô hình như càng ngày càng ít.
Lần trước đến đoàn phim làm bình hoa di động, cô đẩy cánh tay của một nhà làm phim đang có ý đồ táy máy tay chân với cô ra, người đại điện đã nổi giận đùng đùng, sau đó tự nhiên thế nào lại không sắp xếp công việc cho cô nữa.
Chỉ là… Tiền lương có trích phần trăm, không đi làm thì chỉ có thể nhận lương cơ bản là ba nghìn tám, nhưng tiền thuê nhà của cô đã phải nộp đến năm nghìn rồi.
Thu không đủ chi mà.
Loan Chỉ thở dài, cô đi đến phòng sách bên cạnh, ngồi luyện chữ bằng bút lông cho lòng mình thanh tĩnh lại.
Luyện được hai trang giấy, cô nhìn những chữ mà mình vừa viết, sau đó lại lấy một tờ giấy khác ra đối chiếu, hình như là càng viết càng đẹp hơn rồi.
Quả nhiên là cứ nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng.
Sau đó, cô thay một bộ đồ khác đến siêu thị mua nguyên liệu để nấu cơm, thuận tiện thì rèn luyện thân thể một chút, lát nữa sẽ đi xe đạp công cộng quay về.
Mời mới định ra ngoài, có một tiếng động lớn truyền đến từ phía cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, có người đẩy hành lý bước vào.
Ra là bạn cùng phòng mới vừa đến.
Loan Chỉ cũng không để ý, cô tiếp tục quay lại phòng của mình, sau khi búi gọn mái tóc lại, cũng thay một bộ đồ khác thì mới đi ra ngoài.
Có một chàng trai đứng trong phòng khách, chiếc va li hành lý to đùng màu đen đặt bên chân anh.
Anh chống một tay lên eo, đang nhìn tình hình xung quanh trong phòng khách, nghe thấy tiếng động thì mới quay đầu ra nhìn cô.
Loan Chỉ cũng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của anh một cách rõ ràng, khuôn mặt thon dài, mày hơi sắc bén, sống mũi thẳng tắp, đôi môi cũng khá đẹp.
Là một người đàn ông, cũng không xấu lắm. – Cô suy nghĩ trong lòng.
Đang tiếp tục nhấc chân bước ra ngoài cửa, chàng trai đứng ở bên cạnh gọi cô lại: “Là cô à? Chạy gì đấy?”
Loan Chỉ dừng lại bước chân, cô nhìn anh, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt lại có sự nghi hoặc.
Quý Hoài bước đến, anh chỉ lên trái mình, giọng nói cũng tăng âm lượng: “Ngày hôm qua, đầu tôi suýt chút nữa thì bị chấn động não!”
Lúc mà anh nói chuyện, đôi mắt đen nhánh sẽ nhìn chằm chằm vào con ngươi trong trẻo của cô, trên trán còn có một vết màu xanh tím nhỏ.
Biểu cảm đầu tiên của Loan Chỉ là ngây người ra, sau khi phản ứng lại thì mới nhìn anh, sau lại nhìn va li hành lý bên cạnh anh: “Anh đến tìm tôi sao?”
Đến tìm cô rồi yêu cầu cô chịu trách nhiệm à?
“Bị thương thì phải đi đến bệnh viện chứ, cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến.”
Cô sẽ không phủi bỏ trách nhiệm.
Nếu không phải là Quý Hoài hiểu rõ tính cách của Loan Chỉ thì cô nói như vậy đã chính thức làm anh tức đến hộc máu rồi. Anh hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo là tôi đến tìm cô chứ? Tôi đến thuê căn phòng này á, vừa hay gặp được cô thôi!”
Loan Chỉ: “Ồ.”
Vậy thì đó không phải chuyện của cô nữa rồi, cô phải đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Quý Hoài thấy cô đã đi đến cửa ra vào, anh một chân đá hành lý sang một bên, sau đó tung ta tung tăng đi theo sau cô: “Đợi chút đợi tôi với, tôi cũng muốn đến siêu thị mua đồ.”
Xuống dưới tầng, Loan Chỉ nhìn Quý Hoài đang đi bên cạnh cô, sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Người bạn cùng phòng này, có vẻ cũng dễ ở chung hơn nhiều so với bạn cùng phòng trước kia.
Quý Hoài thấy cô không nói lời nào, anh đi sát lại gần, cười rất rạng rỡ: “Tôi tên Quý Hoài, cô tên gì thế?”
“Loan Chỉ.”
Nếu đã là bạn cùng phòng, vậy làm quen cũng là chuyện nên làm.
“Sau này gọi cô là Chỉ Chỉ có được không? Có phải là nghe rất dễ thương đúng không?” Quý Hoài tiếp tục nói, anh lấy một chiếc xe đi đến đằng trước cô, lùi lại nói chuyện với cô.
Loan Chỉ suy nghĩ cẩn thận lại một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời anh: “Không dễ thương.”
Thật sự là không dễ thương chút nào.
Quý Hoài: “...”
Cô gái của anh có một năng lực là cứ nói câu nào là sẽ khiến người ta phải nín lặng.
Đó là cách xưng hô sau khi bọn họ ở bên nhau thì anh mới gọi cô như thế, bây giờ chẳng có chút tình cảm nào, tất nhiên là không có bộ lọc tình yêu đó nữa.
Trước kia trong mắt cô chỉ ngập tràn hình bóng của anh, chỉ cần là chuyện mà anh làm thì cô đều không thấy nó sai ở chỗ nào.
Khả năng đồng cảm của Loan Chỉ rất thấp, nhưng cô có khả năng quan sát rất mạnh, cô nhạy bén cảm giác được là Quý Hoài có hơi mất mát.
Là do cô nói sai cái gì rồi à?
Cô suy nghĩ một lúc, môi đỏ hơi hé: “Anh có thể gọi như vậy.”
Dù sao tên cũng chỉ là mấy từ để gọi mà thôi.
Ánh mắt của người ở trước mặt lại sáng lên, anh cười đến mức mi mắt cong cong. Loan Chỉ nhìn anh, vẫn cảm thấy anh quả thực đúng là rất đẹp trai.
Khi cười rộ lên sáng rực như ánh mặt trời vậy.
Có thể cười lên xán lạn như ánh mặt trời cũng là một loại ưu điểm, như cô đây sẽ không hay cười, cái này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
“Chúng ta đi siêu thị nào để mua đồ thế?”
“Muốn mua cái gì vậy?”
“Để tôi đi với cô, sau đó còn có thể cùng nhau quay về nữa.”
…
Quý Hoài đi theo sát cô, anh cứ lải nhải nói mãi không ngừng, thấy Loan Chỉ đến mua thịt gà, anh còn chỉ vào cá biển bên cạnh.
“Mua cái này đi, cái này chưng lên ăn ngon lắm đấy.”
Loan Chỉ nhìn giá cả ghi ở trên.
Cá biển sâu nhập khẩu: 2595000 gam.
Quý Hoài không đợi cô nói gì, anh đã để ý đến nó rồi, vậy nên anh lên tiếng: “Tôi muốn cái này, làm sạch sẽ cho tôi.”
Loan Chỉ cảm thấy đắt quá, nếu là cô thì cô sẽ không mua, gần đây không chỉ không có tiền dư ra lại còn thu không đủ chi nữa, cô muốn tiết kiệm một chút.
Nhưng mà cũng không phải cô mua, vậy thì không liên quan gì đến cô, vậy nên cô cũng không nói gì.
Tất cả những món mà Quý Hoài mua đều được đặt trong xe mua hàng của Loan Chỉ, anh mua đồ rất tùy tiện, cứ đồ nào mà anh thấy đẹp là anh sẽ mua.
Hàng mua được đầy cả một xe.
“Cái này cũng không tệ nè.” Quý Hoài lại lấy một hộp bánh quy đặt lên trên xe đẩy, thấy mua một hộp còn chưa đủ, anh còn mua thêm hai ba hộp nữa.
Cứ như bị ngứa tay vậy.
Loan Chỉ mặt không cảm xúc nhìn anh, đáy mắt cũng chẳng hề dao động.
Chỉ là lúc ra tính tiền, Quý Hoài đặt tất cả đồ mua được lên quầy tính tiền, đồ của hai người đều để lẫn với nhau, cô có hơi khó hiểu.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm bên cạnh giúp bọn họ sắp xếp đồ vào đầy hay cái túi lớn, giọng nói của nhân viên thu ngân truyền đến: “Tổng cộng hết 1127,3 tệ.”
Loan Chỉ nhìn Quý Hoài, anh đang xách theo hai cái túi lớn, đứng đó không nhúc nhích gì lại còn nhìn cô, chờ cô trả tiền ấy hả?
Lúc ấy trên khuôn mặt cô mới xuất hiện một chút bối rối, bởi vì cô chưa mở tài khoản thanh toán điện tử, chỉ dùng tiền mặt.
Mà hôm nay cô lại không mang nhiều tiền mặt đến thế.
“Xin hỏi quý khách muốn trả tiền mặt hay là quét mã ạ?” Nhân viên thu nhân lại mỉm cười nhắc nhở lần nữa.
“Tôi có tiền mặt.” Quý Hoài thả một chiếc túi trong tay xuống, anh lục lọi túi quần, sau đó lấy mấy tờ giấy màu hồng ra đặt vào lòng bàn tay Loan Chỉ.
Số tiền này là phần tiền hôm qua mà cô “bồi thường” cho anh.
Hơn nữa thêm mấy trăm tệ này, Loan Chỉ mới miễn cưỡng đủ tiền để thanh toán. Nhìn thấy Quý Hoài xách theo hai chiếc túi lớn đi trước, đôi mắt cô chìm vào trầm tư.
Thôi được rồi.
Là bởi vì cô nên anh mới bị đụng đầu, chút tiền này cô không đòi anh nữa vậy.
Hai người một trước một sau đi ra, Loan Chỉ thấy anh xách đến mức trán thấm cả mồ hôi nên cô nói với anh: “Đưa một túi cho tôi đi.”
“Việc nặng thì tất nhiên là phải để đàn ông làm, cô sao mà có sức để mà xách chứ?” Quý Hoài không hề nghĩ ngợi gì mà dứt khoát từ chối.
“Tôi có sức mà.” Loan Chỉ sửa lại lời của anh cho đúng, nhưng mà giọng nói cũng không mặn không nhạt.
Nghe nói giới giải trí rất nguy hiểm, phụ nữ không đánh lại đàn ông thì sẽ bị bắt nạt, vậy nên trước khi cô chuẩn bị bước vào nơi này, cô đã đi học taekwondo.
Lần trước lúc đi đường có một tên côn đồ có ý định sàm sỡ cô, tên đó đã bị cô quăng một phát qua vai, bị đánh gãy xương.
“Không cho.” Bước chân của Quý Hoài nhanh hơn.
Tất nhiên là anh biết, nhớ lại lúc trước anh cũng nếm chút đau khổ. Có một lần vội vàng quá, anh muốn cưỡng hôn cô, kết quả là bị người ta đá cho một phát, đau đến mức suýt chút nữa là đi gặp Diêm vương rồi.
Đồ cầm phải xách theo quá nhiều, cũng không có xe đạp để đi, bắt xe đi thì nhà gần quá. Sau khi hai người trở về, Loan Chỉ thấy sau lưng anh ướt một mảng lớn, nhưng vẫn kiên trì xách đồ về.
Cô không khỏi suy nghĩ, chắc hẳn anh là một người nhiệt tình, cũng là một người tốt.
Lúc bước vào cửa, Quý Hoài đặt đồ trên nền đất, cứ thế ngã thẳng luôn vào ghế sô pha.
Loan Chỉ quay trở lại phòng, cô mở ngăn kéo ra, trong đó một một xấp tiền mặt màu hồng. Cô rút lấy mấy tờ rồi lại đi ra.
Quý Hoài đã đứng dậy, anh đang mở tủ lạnh, bên trong tủ là những hàng chai sữa chua mà cô thích uống được xếp gọn.
Anh lấy một chai ra, mở ra rồi uống.
Loan Chỉ nhìn anh, cũng không quá để ý, bởi vì những người bạn cùng phòng lúc trước cũng thường xuyên lấy đồ của cô mà uống.
Quý Hoài uống một hơi rồi lại uống hết cả lọ, cảm thấy mát mẻ sảng khoái vô cùng, sau đó lại đặt mông ngồi xuống. Anh nhìn thấy Loan Chỉ lại một lần nữa đặt những tờ tiền mặt màu hồng lên trước mặt mình.
Còn anh, số tiền thanh toán ở siêu thị coi như là mời anh vậy, dù sao thì xách đồ về cũng khá vất vả.
Loạn Chỉ tự động bỏ qua hơn phân nửa những món đồ mà Quý Hoài tiện tay mua đại trong này, nhưng người trước mắt lại nhướng mày, nghiêng người về phía rồi ngả về phía cô: “Cô có biết là chút tiền này không đủ chút nào không?”
“Vậy cần bao nhiêu?” Cô hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Từ nhỏ cô đã chẳng bị bệnh bao nhiêu lần, gần như là chưa phải đi đến bệnh viện, lúc chữa bệnh cần bao nhiêu tiền nhỉ?
“Cô em, vết thương ở đây còn chưa hết bầm nè.” Quý Hoài chỉ vào vết xanh tím trên trán, nói một cách nghiêm trọng: “Bên giờ nhìn tôi có vẻ như không bị thế nào thôi, nhưng mà có khả năng tắc nghẽn máu, xuất huyết não, thêm một thời gian nữa tấm thân nào có thể sẽ lảo đảo, đột quỵ đấy.”
“Mà cũng có khi não bộ và thần kinh đã bị chịu thương tổn, thường xuyên bị đau, đau lắm đấy, cần phải tĩnh dưỡng, cần phải bổ não, sẽ để lại di chứng cả đời này.”
…
Loan Chỉ nghe xong cũng không có phản ứng gì quá khích, chỉ là mày liễu xinh đẹp hơi nhíu lại, thoáng thấy một nét buồn rầu phiền muộn: “Nghĩa là cần rất nhiều tiền ư?”
Nhưng mà cô lại đang không có nhiều tiền mặt đến thế.
Số tiền sau khi bà nội qua đời để lại cho cô đã được cô đi gửi lãi suất định kỳ rồi, một năm có hơn hai trăm nghìn tiền lãi. Cô đang tích góp đủ tiền, đợi đến khi tích góp đủ rồi rồi, cô sẽ đi mua một căn phòng, như vậy là có thể tiết kiệm được khoản tiền thuê nhà rồi. ( truyện trên app T•Y•T )
Cô không muốn rời khỏi công ty này là vì tiền bảo hiểm và tiền lương cũng khá cao, lại còn cố định. Đợi tích góp đủ tiền rồi, cô sẽ có phòng để ở, còn có thể lấy tiền lương, vậy là có thể sống sót.
Quý Hoài giống như một con mèo xù lông, anh suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, trợn tròn mắt: “Tiền thì có ích gì chứ? Đầu óc cô chịu tổn thương rồi, tôi cần phải bổ não đó! Cần phải bổ sung dinh dưỡng!”
Loan Chỉ ngây thơ mơ hồ, cũng coi như hiểu rồi. Nhưng mà tại sao anh lại cầm cả tiền trên bàn lên vậy?
“Tiền thì tôi cũng nhận nhé, dù sao cũng là tấm lòng xin lỗi của cô mà.” Quý Hoài gấp tiền cẩn thận, sau đó đặt vào trong túi.
Bây giờ anh quả thật rất thiếu tiền, ông bà già sao lại còn tàn nhẫn hơn cả kiếp trước vậy? Không chỉ khóa hết thẻ ngân hàng lại, lại còn thay đổi tất cả bất động sản dưới tên của anh nữa.
Thế này là nhất quyết muốn anh buộc phải tự lực cánh sinh à?
Loan Chỉ gật đầu, cũng không để lộ ra chút cảm xúc nào.
Mười một giờ rồi, cô phải đi nấu cơm.
Quý Hoài lại đi đến, anh lấy thịt gà và cá biển trong túi ra, cũng lấy cả rau củ đã mua, vừa lấy vừa nhắc mãi không ngừng: “Tôi thích ăn thịt gà xào, còn cá thì tôi thích ăn hấp.”
Loan Chỉ còn chưa kịp bộc lộ cảm xúc gì, anh đã ngồi xổm xuống ôm lấy đầu mình kêu “ây da” một tiếng: “Ôi cái đầu này còn chưa có hết đau đâu ấy, thật sự cần phải tẩm bổ thêm nhiều, nghe nói ăn đầu cá khá là bổ não đấy.”
Cô không nói gì, chỉ cầm cá và thịt gà bước sang một hướng khác.
Nhìn dáng vẻ đi đứng trông khá là nghiêm trọng.
Cần phải bổ não.
Loan Chỉ đang nấu cơm, Quý Hoài mang nguyên liệu nấu ăn ra, sau đó lại xách một túi khác đi ra ngoài, anh mở tủ lạnh để đồ vào trong.
Anh còn mua rất nhiều đồ ăn vặt lung ta lung tung, đống đó được anh đặt dưới ngăn tủ của bàn trà, sau đó lại để trái cây lên trên bàn.
Động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Lúc Loan Chỉ nhìn thấy, tuy rằng trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng tận sâu trong lòng lại âm thầm đánh giá: Tốt hơn nhiều so với những bạn cùng phòng khi trước.
Bởi vì bạn cùng phòng lúc trước rất thích chửi nhanh, cũng không thích tắm rửa, cũng không thích lau nhà, chỉ thích ăn vụng đồ ăn của cô, cũng không quá thân thiện.
Quý Hoài đẩy hành lý đến một gian phòng khác.
Anh đẩy cửa ra, vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong ký ức.
Tất nhiên, nếu có thể sống cùng phòng với cô thì còn ấm áp hơn nhiều.
Căn nhà này là chung cư sau khi sửa sang lại, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, phối với nhau nhìn qua cũng khá là phù hợp.
Giường màu trắng gạo, bàn sách và tủ đồ cũng màu trắng gạo, tất cả đều hợp màu với ghế dựa, trên tường còn treo một bức bích họa.
Phòng của anh còn có một cái ban công nhỏ, bên cạnh là phòng sách của Loan Chỉ.
Đây là một gian nhà ba phòng và một ban công, Loan Chỉ sống ở phòng ngủ chính, trong có nhà vệ sinh, phòng trẻ em bên cạnh sau khi được cô thuê thì đã được đổi thành phòng sách, còn lại một gian phòng ngủ bây giờ sẽ cho anh ở.
Sau khi dọn dẹp qua loa một chút, anh đút tay vào túi, bước ra khỏi phòng.
Loan Chỉ đã ngồi trên bàn cơm, thấy anh đi đến thì ngẩng đầu nhìn qua đó.
Bàn ăn và bàn trong phòng là một bộ, nhìn qua rất hài hòa, cô đã làm trước năm món ăn, ở giữa là cá hấp bổ não cho anh, nhìn qua là thấy vô cùng thanh đạm, trên miếng cá còn có mài mẩu hành lá thái nhỏ.
“Ăn cơm thôi.” Quý Hoài mím môi, anh bước đến đặt mông xuống ghế, hành động vô cùng quen thuộc, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh: “Để tôi nếm thử tay nghề nấu nướng của cô xem sao nào.”
Gắp một miếng thịt cá nhỏ cho vào miệng, lúc ăn còn phải cẩn thận nếm thử từng chút.
Lâu rồi không được ăn thế này, vẫn ngon y như thuở trước.
“Mỹ vị nhân gian.” Anh vừa anh vừa giơ ngón cái lên với cô, sau đó lại gắp thêm một miếng nữa.
Loan Chỉ không giống như trước kia, cô khẽ cong môi mỉm cười, sau đó lọc xương cá ra cho anh, để anh ăn nhiều thêm một chút. Cô chỉ vào đầu cá, đáy mắt trong veo, lên tiếng nhắc nhở: “Anh có lẽ nên ăn cái này.”
Đầu cá bổ não.
Quý Hoài: “...”
Bao giờ mới có thể trả lại cô gái của anh lại cho anh vậy?