Edit: Ngọc

Chàng trai bị từ chối làm cho sắc mặt tối sầm, lại thêm bị người bạn đồng hành cách đó không xa cười nhạo, khiến sắc mặt anh ta càng thêm khó coi.

"Giả vờ thanh cao cái gì chứ? Còn không phải là..."

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì chiếc xe thể thao ở đằng xa đã lao nhanh qua, nước bắn nước khắp người anh ta, còn để lại mùi khói thải.

“Lái xe không có mắt à?” Anh ta giận dữ hét về phía chiếc xe thể thao.

Quý Hoài nhìn gương mặt dữ tợn của anh ta qua gương chiếu hậu, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường, đeo kính râm vào, tiếp tục đạp ga.

Ở góc cua, có một cú drift tốc độ cao.

*

Nhà họ Quý.

Quý Nam Thiên ngồi ở bàn ăn nhìn Quý Hoài một tay đút túi quần đi vào, hừ một tiếng thật mạnh.

Ngồi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc được búi cao lên, chải chuốt chỉnh tề, nhìn như chỉ mới ngoài bốn mươi.

Lúc này bà cũng không dám lên tiếng.

“Ồ, có cả cá biển hấp này?" Quý Hoài ngồi xuống, bưng bát lên, cầm đũa: "Đói quá, đói quá."

"Đói rồi sao, ăn nhiều một chút..."

"Mày còn dám ăn à?"

Trần Viện đang định gắp đồ ăn cho con trai thì Quý Nam Thiên giận dữ quát lên khiến bà sợ hãi dừng lại.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Bố, còn đang ăn cơm mà." Quý Hoài cau mày, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.

“Mày còn có tâm trạng ăn cơm nữa à?” Quý Nam Thiên lại quát lên, chỉ vào anh, ngón tay còn đang run rẩy: “Hôm qua công ty tuyên bố phá sản, đến tối thì mày lại tổ chức tiệc ăn mừng, còn lên hot search, mày muốn người dân cả nước biết mày làm ăn không đàng hoàng có đúng không?”

“Tất cả mọi người đều biết con trai của Quý Nam Thiên là kẻ phung phí, vô dụng, mày còn cho rằng mình là sao nam của giới giải trí à?”

Lên hotsearch hai lần trong ba ngày.

Quý Hoài đặt bát lên bàn, nghiêng đầu nhìn ông: “Bố, con không thích nghe câu này của bố đâu, tiệc đã chuẩn bị từ lâu rồi, ai biết sẽ phá sản đúng lúc thế đâu? Con không muốn làm minh tinh, với ngoại hình này của con, không cần phải đúng ra thì cũng cướp bát cơm của họ rồi.”

Anh nói một cách tự tin, không hề cảm thấy mình có lỗi, trán của Quý Nam Thiên nổi lên gân xanh, tức đến mức nổi trận lôi đình: "Tao muốn mày đi khởi nghiệp, học hỏi được chút gì đó, để mày có thể đứng vững trên đôi chân của mình!"

"Con biết, không phải mới chỉ lỗ hai trăm triệu sao?" Quý Hoài chậm rãi gật đầu, gắp cá ăn, nhìn Trần Viện: "Mẹ, mẹ nói ba xem ông ấy cố chấp cái gì chứ? Tóc bạc hết rồi mới sinh ra được đứa con trai như con, sau này không phải tiền sẽ là của con hết sao? Nếu sớm muộn gì cũng là của con thì tiêu trước hay tiêu sau thì cũng như nhau thôi.”

"Có chuyện gì lớn đâu."

Cuối cùng, Quý Nam Thiên ném đôi đũa về phía anh, vẻ mặt tức giận, nhất định phải dạy cho đứa con trai này một bài học.

Từ nhỏ anh đã được đào tạo cẩn thận, lớn lên được cho đi du học, cho tiền để hỗ trợ anh khởi nghiệp, nhưng cuối cùng lại không thu được kết quả gì.

Ông ta đã ngoài sáu mươi rồi, nếu thằng nhóc này lại không nên thân, gia sản giao vào tay anh thì sớm muộn cũng bị anh tiêu hết.

"Kiếm tiền rất dễ dàng phải không? Tao thấy mày toàn thói hư tật xấu, từ hôm nay trở đi, mày tự kiếm tiền mà tiêu!"

Quý Nam Thiên vừa dứt lời, Quý Hoài liền dừng lại: "Bố, có phải bố có đứa con riêng ở bên ngoài không?"

“Đồ khốn nạn!” Quý Nam Thiên lại hét lên: “Cút, cút ra khỏi đây cho tao.”

Cứ như vậy.

Quý Hoài còn chưa ăn xong đã bị đuổi ra ngoài vì anh làm Quý Nam Thiên mất mặt trong giới, ông ta còn tuyên bố, một tháng sẽ không cho anh một triệu nữa.

Chỉ cho anh một trăm nghìn để anh trải nghiệm cuộc sống của người nghèo.

Đợi đi ăn xin đi!

Trần Viện thương con trai, hai người đang cãi nhau ở nhà.

*

Trời tối dần.

Trong hộp đêm sang trọng nhất ở trung tâm thành phố.

Quý Hoài đẩy cửa bước vào, bên trong có hai người đang ông đang ngồi, còn có hai cô gái phục vụ rượu, một người đang cầm mic hát bài tình ca.

“Như vậy đó, em yêu anh, yêu anh, mãi yêu anh…” Cô ấy hát giai điệu đó với đôi môi đỏ mọng, rất đắm chìm trong đó, cô ấy nhìn người đàn ông mặc áo hoa bên cạnh, nở nụ cười quyến rũ, có chút ám chỉ.

Người đàn ông một tay cầm ly rượu vang, tay còn lại đặt lên vai cô ấy, kéo cô ấy vào lòng mình, thấy Quý Hoài bước vào liền vui vẻ huýt sáo: “Cậu Hoài đến rồi.”

Quý Hoài ngồi ở bên cạnh, liếc nhìn gã ta, nhướng mày nói một câu: “Kiềm chế một chút đi, tôi sợ cậu sẽ đột tử trên giường.”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Vu Chấn nâng cằm của một cô gái bên cạnh, cười nói, sau đó nhìn về phía anh: “Có phải lại bị ông già mắng rồi không? Tối nay anh em dẫn cậu đi chơi vui vẻ một chút, đủ loại mặt hàng đều có, đảm bảo đến ngày mai cậu sẽ thấy thoải mái dễ chịu.”

Tần Mục ngồi ở bên cạnh thưởng thức rượu, liếc mắt nhìn qua.

“Lão Tần, bên cạnh cậu có nhiều nghệ sĩ, sắp xếp cho cậu Hoài vài người cũng được, đừng chỉ uống rượu chơi xe thôi, đến lúc cần cũng phải làm một người đàn ông thật sự.” Vu Chấn ôm lấy cô gái, nói với Tần Mục.

Nhà họ Tần mở công ty điện ảnh, nhưng công ty là do cậu cả nhà họ Tần quản lý, Tần Mục là một đạo diễn, chuyên tiếp xúc với các nghệ sĩ.

“Làm người đàn ông thật sự cái gì?” Cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đen bước vào, anh ta có gương mặt sắc nét, có lẽ do làm nghề luật sư nên trông có vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

“Để cậu Hoài làm người đàn ông thật sự.” Vu Chấn cười khúc khích.

Ninh Tuần nhìn về phía Quý Hoài, đối phương đã cầm thuốc lá trên bàn ném về phía Vu Chấn: “Cậu nghĩ tôi là cậu à? Một con khổng tước lòe loẹt.”

Câu nói này khiến Tần Mục và Ninh Tuần cười thành tiếng.

Bốn người đã chơi cùng nhau từ khi còn nhỏ, Tần Mục làm đạo diễn cũng chỉ là để giải trí, Ninh Tuần thì tìm được một công việc nghiêm túc, trở thành luật sư nổi tiếng, còn Vu Chấn thì vì có một người chị mạnh mẽ ở nhà nên không ai để gã ta về nhận chức.

Chỉ còn Quý Hoài.

Là con trai độc nhất, tóc của Quý Nam Thiên đã bạc trắng, tất cả hy vọng đều đặt lên người anh.

“Không phải chứ, cậu thật sự bị đuổi ra ngoài rồi à? Một tháng chỉ có một trăm nghìn thật sao?” Vu Chấn nhìn anh, trợn tròn mắt, không thể tin được.

Quý Hoài chính là cậu cả nhà họ Quý đấy, là đứa con cưng của nhà họ Quý.

“Câm miệng đi.”Quý Hoài không muốn nghe gã ta nói, dựa lưng ra sau, nhìn về phía cô gái đang tiến lại gần, một mùi nước hoa kém chất lượng xộc tới, sắc mặt của anh lập tức khó coi: “Ngồi xa ra!”

Sắc mặt của cô gái đó có chút ngượng ngùng, nhanh chóng quay lại bên cạnh Vu Chấn.

“Cáu kỉnh ghê.” Vu Chấn ngồi dậy, cầm lấy chai rượu ở bên cạnh rồi lại lấy dụng cụ mở rượu, chỉ vào chai rượu này: “Chai rượu này có giá một trăm tám mươi nghìn, một trăm nghìn thì mua được bao nhiêu nhỉ?”

“Quá tàn nhẫn, chú ấy lần này thật sự quá tàn nhẫn.” Gã ta nói xong còn thở dài một tiếng: “Sai lầm lần này không nhận không được mà.”

Ai mà không biết cậu cả nhà họ Quý tiêu tiền như nước? Thỉnh thoảng khi tâm trạng vui vẻ còn sẽ tặng quà nhỏ cho người hâm mộ trên Weibo.

Mấy hôm trước, khi lượng người hâm mộ vượt quá mười triệu thì anh mới tặng một trăm chiếc điện thoại DH loại mới nhất. Lần trước khi lượng người hâm mộ vượt năm triệu thì tặng một nghìn tám trăm thỏi son. Lúc bình thường thì phát lì xì ba mươi đến năm mươi triệu, đây đều là thao tác thông thường.

Đã nuôi rất nhiều “bà vợ”.

“Cậu có thể nào câm miệng lại không?”Quý Hoài nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu.

“Cứ nghĩ theo hướng tích cực đi, vẫn còn một trăm nghìn mà, không tính là ít.” Ninh Tuần nói một câu thực tế.

 

Đúng là không tính là ít.

Quan trọng là sau khi bước ra khỏi phòng bao này.

Thậm chí anh còn không có nổi một trăm nghìn.

Tối hôm đó.

Hotsearch số một Weibo: “Cậu Hoài hẹn hò với người đẹp tại hộp đêm.”

Trong bức ảnh được tung ra, Quý Hoài mặc áo sơ mi đen, trên tay đeo đồng hồ nổi tiếng, chỉ cần nhìn qua màn hình cũng thấy một khí chất quý phái.

Phía sau anh có hai người phụ nữ, người này mặc hở hang hơn người kia, dáng người thì phải gọi là trước lồi sau vểnh, khiến người ta liên tưởng đến đủ thứ.

Bình luận ở phía dưới trong phút chốc đã vượt mười nghìn.

Trong lòng nghĩ đến anh: “Hả? Quá không nghe lời, hôm qua vừa phá sản, vừa mở tiệc rồi lại đi hộp đêm, về nhà phải quỳ trên bàn phím!”

Đinh đinh đang: “Không hổ là quý công tử số một của quốc dân, phá sản thì tính là gì? Người đẹp bên cạnh nhất định phải thay đổi thường xuyên.”

Gối ôm nhỏ: “Chồng, anh lại phản bội em lần nữa, bé ba lần trước không phải là người này!”

……

 

Quý Nam Thiên nghe được thư ký báo cáo, huyết áp lập tức tăng cao: “Thằng nhóc này, thằng nhóc này muốn làm tôi tức chết mà.”

Hoàn toàn không có chút tỉnh ngộ nào cả.

Tay của ông ta nắm chặt vào mép bàn, thở hổn hển, nghiến răng nói: “Ngừng, ngừng hết thẻ của nó cho tôi, tôi muốn xem nó còn có thể phóng khoáng được đến khi nào!”

Trần Viện lo lắng, lúc bà đang định mở miệng thuyết phục ông thì đã bị Quý Nam Thiên mắng: “Nhìn đứa con trai ngoan mà bà sinh ra đi, không được phép đưa tiền cho nó nữa, nếu bà đưa tiền cho nó thì tôi sẽ cho ngừng luôn thẻ của bà đấy!"

"Không ai được phép giúp đỡ nó, tôi phải dạy dỗ tên nhóc này."

……

Một bên khác.

 

Quý Hoài ngồi vào xe, nhìn thấy người mẫu trẻ sắp bước vào, ánh mắt lạnh lẽo: "Cô lên thử xem."

 

Sắc mặt của đối phương cứng đờ: "Cậu Vu nói……"

 

"Ôi." Vu Chấn cũng ngồi bên trong, lên tiếng hòa giải: "Đều là người mình, người mình…"

 

"Một ngày không chơi gái thì cậu sẽ chết à?" Quý Hoài liếc mắt nhìn gã ta.

 

Việc ngày nào cũng nhìn thấy cô gái ăn mặc lòe loẹt ở bên cạnh Vu Chấn khiến anh cảm thấy ghê tởm, thật sự muốn buồn nôn.

 

Nhưng những người săn ảnh lần nào cũng lấy anh làm đề tài.

 

"Cậu Vu…" Người mẫu nói với giọng điệu ngọt ngào, Vu Chấn lập tức nháy mắt: "Lát nữa liên lạc, một lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho em."

 

Mặc dù đối phương không tình nguyện nhưng cũng biết chừng mực, đóng cửa xe lại rồi rời đi.

 

"Để tôi đưa cậu về trước." Vu Chấn nói với Quý Hoài.

 

Chiếc xe thể thao của cậu cả này vừa mới bị hỏng, nhiệm vụ đưa đón rơi vào tay gã ta, còn phải giúp cậu cả gọi người tới kéo xe đi.

 

"Không về, đưa tôi đến quảng trường Hải Húc." Quý Hoài ngồi ở ghế sau, nhướng mi nói.

 

"Đi đến đó làm gì?" Xa như vậy sao? Gã ta còn phải quay lại với người đẹp nữa.

 

"Bảo cậu đi thì đi đi, nói nhiều vậy làm gì?" ( truyện trên app T•Y•T )

 

"Được, được, được." Vu Chấn đành chấp nhận số phận làm tài xế.

 

Nửa tiếng sau.

 

Xe dừng lại ở quảng trường Hải Húc, Quý Hoài lập tức mở cửa xuống xe, Vu Chấn gọi anh hai tiếng: "Cậu đi đâu vậy?"

 

"Tìm bạn gái." Quý Hoài không quay đầu lại, nói một câu.

 

Vu Chấn: “???"

 

Đùa à?

 

Gã ta nghĩ Quý Hoài chỉ có chủ động tìm bạn trai, còn bạn gái thì còn cần phải tìm sao? Chỉ cần nằm xuống, những cô gái muốn lao vào đều phải xếp hàng dài.

 

*

 

Quý Hoài đi dọc theo con đường ở quảng trường Hải Húc, ánh mắt dừng lại ở siêu thị cách đó không xa.

 

Siêu thị đã đóng cửa, nhưng đèn ở bên ngoài vẫn sáng.

 

Anh rất quen thuộc con đường này, anh đã từng nắm tay một cô gái đi qua đây rất nhiều lần.

 

Gió đêm mát mẻ và dễ chịu.

 

Anh đi tiếp về phía trước, đến bên sông, theo ký ức mà tiến về phía trước, lúc sắp đến ngã ba, một tiếng nói từ xa truyền đến.

 

"Trông đẹp trai thế này, làm bạn gái của anh được không?" Một thanh niên tóc nhuộm xanh nói với giọng điệu lưu manh, ánh mắt biến thái.


Người phụ nữ đứng trước mặt anh ta mặc một chiếc váy dài, chất liệu voan mềm mại tôn lên thân hình quyến rũ, chân đi giày bệt.

 

Làn da cô trắng như sứ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, chỉ là đôi môi đỏ mọng mím chặt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, giọng nói cũng không hề dao động: "Tránh ra."

 

"Cô em gái khá bướng bỉnh nhỉ? Lạnh lùng thì càng có sức hấp dẫn, anh đây thích." Thanh niên mỉm cười, ra hiệu cho hai người bên cạnh.

 

Ba người tiến về phía trước.

 

Loan Chỉ nhíu mày, có vẻ có chút không vui, cô rất ghét những người làm những hành động mà cô không thích, càng ghét những người đàn ông không không hiểu được tiếng người.

 

"Cô em gái sắp nổi giận rồi à?" Thanh niên vẫn không biết sống chết, chọc chọc tay, tiến lên định sờ cô.

 

Anh ta còn chưa kịp chạm vào, bàn tay mảnh mai của Loan Chỉ đã duỗi ra, nhanh chóng nắm lấy tay của anh ta, kéo về phía trước một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

 

"Rắc" một tiếng, cùng với tiếng thét thảm thiết của anh ta, gương mặt của anh ta méo mó, kêu gào: "Còn đứng đó làm gì, đánh chết con đàn bà này cho tao."

 

Câu nói còn chưa dứt thì lại một tiếng thét thảm thiết vang lên, mồ hôi lạnh tuôn ra.

 

Hai người xông lên, Loan Chỉ buông tay đẩy anh ta một cái, lại nắm lấy tay của một thanh niên khác, cũng không biết cô lấy sức từ đâu ra, mạnh mẽ kéo anh ta về phía trước.

 

"Này, các người…"

Loan Chỉ không đợi đối phương nói xong, cô đã đưa tay ra sau túm lấy cổ áo của đối phương, “ầm” một tiếng, đầu của Quý Hoài va vào đầu của một thanh niên khác.

 

Anh chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng.

 

Loan Chỉ hơi ngạc nhiên đối với việc có người đột nhiên xông vào, cô dừng lại hành động, ngay lập tức trở lại dáng vẻ vô hại.

 

Cứ như người đánh nhau vừa rồi không phải là cô.

 

Ba thanh niên đã chạy mất, Quý Hoài ôm đầu ngồi trên đất, vẻ mặt không vui nhìn cô, nhưng khi bắt gặp đôi mắt sáng trong của cô thì lại giống như bị dội một chậu nước lạnh.

 

Cơn giận hoàn toàn biến mất.

 

“Xin lỗi.” Cô cố gắng nói một cách chân thành, nhưng vẫn có chút cứng nhắc.

 

Quý Hoài đứng dậy, đầu quá choáng váng khiến cơ thể anh lảo đảo hai cái, Loan Chỉ không đỡ anh mà vẫn đứng bên cạnh: “Anh không sao chứ?”

 

“Cô nhìn tôi xem có giống không sao không?” Vẻ mặt của anh đầy lạnh lùng, tức giận nói: “Tôi bị chấn động não mất!”

 

Loan Chỉ mím môi, dường như không nhận ra anh đang tức giận, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy anh có muốn đi bệnh viện không?”

 

Nếu cảm thấy khó chịu thì phải đi bệnh viện.

 

Quý Hoài nghĩ đến việc mình ở kiếp trước tức giận đến mức giậm chân là có lý do, nhưng khi quay đầu lại, thấy đôi mắt bình tĩnh không còn chỉ có anh, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

 

Cô vẫn luôn như vậy, không nóng không lạnh, dường như không có chuyện gì có thể làm cô tức giận, lần duy nhất cảm xúc của cô có chút mất kiểm soát có lẽ là vào ngày anh rời đi, cô cứ nhìn anh với ánh mắt buồn bã, nghẹn ngào hỏi một câu: “Quý Hoài, anh thật sự muốn đi sao?”

 

Nhớ lại lúc đó anh nói rất nhẹ nhàng: “Chia tay tốt đẹp, chúc chúng ta đều hạnh phúc.”

 

Vốn dĩ hai người cũng không phải là người cùng một thế giới, anh vừa đúng lúc thoát khỏi gia đình, Loan Chỉ chỉ là bến đỗ tạm thời của anh, so với những tiểu thư kiêu ngạo, thô bạo hoặc dịu dàng, thanh lịch trong giới, cô giống như một điều khác biệt, là sự tồn tại hiếm có trên đời, thu hút sự quan tâm của anh.

 

Sau khi khám phá một hồi, anh sẽ quay trở lại thế giới của mình, tiếp tục cuộc sống tự do phóng khoáng, còn cô, tự nhiên sẽ nhanh chóng bị anh lãng quên.

 

“Cho anh.” Loan Chỉ thấy anh không nói gì, lấy vài tờ tiền đỏ từ trong túi ra, còn đưa một tờ giấy ghi chú cho anh: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu không đủ thì anh cứ gọi cho tôi.”

 

Vì đã là việc cô làm, cô sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play