Edit: Ngọc
Nhiều năm sau.
Quý Hoài đã từng bước phát triển hoạt động kinh doanh của mình, từ một công ty bất động sản có chút danh tiếng trở thành một trong những công ty hàng đầu cả nước, đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Quý Hiến, con trai anh, đã kế thừa công ty và tiếp tục phát triển mạnh mẽ.
Một năm sau khi Ngải Xảo qua đời, Quý Hoài đã ở tuổi tám mươi. Sau một lần ngã phải nằm trên giường, tình trạng sức khỏe của anh ngày càng xấu đi, đến mức phải cần đến máy thở để duy trì sự sống.
Nhìn thấy bệnh viện càng ngày càng nhiều người, cháu trai, cháu gái đều trời về, con gái cũng dẫn theo theo cháu ngoại trở về, anh mấp máy môi.
“Bố.” Quý Hiến tiến lại gần, nắm lấy tay hắn: “Bố nói gì vậy?”
Quý Hoài dùng hết sức lực, âm thanh run rẩy, khàn khàn: "Không sao, cuối cùng cũng sẽ có một ngày như vậy."
Nói xong, anh còn nhẹ nhàng nắm tay cậu.
Quý Hiến còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã vang lên một tiếng "tít". Cậu ngơ ngác nhìn Quý Hoài, đôi mắt đã đỏ hoe, một lúc sau mới ngây ngốc gọi một câu: "...Bố..."
Trong ký ức.
Cậu là đứa trẻ thường được bố đặt trên vai, được cưng chiều, mặc dù hay bị chê bai nhưng hầu hết những kỹ năng, cách đối nhân xử thế và một chút thông minh đó của cậu đều đến từ sự dạy dỗ cẩn thận của bố.
*
"Chúc mừng túc chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."
"Sự oán giận trong thế giới này đã được loại bỏ."
……
Sau khi Quý Hoài ngừng các dấu hiệu sống của mình, anh quay trở lại hệ thống, đứng trước một màn hình lớn, trên đó hiển thị tiến trình cải tạo của anh, âm thanh máy móc lạnh lẽo vang vọng trong không gian nhỏ hẹp.
Anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được cảm xúc của mình.
"Vì để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo, bây giờ sẽ tiến hành loại bỏ ký ức và cảm xúc, ký ức và cảm xúc của thế giới tiếp theo sẽ được cấy vào."
Cùng với âm thanh máy móc, màn hình lớn màu xanh lam mở ra hai bên, một luồng ánh sáng xanh chiếu vào người anh.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nếu đã là đến để chuộc tội, Quý Hoài đương nhiên không có lựa chọn nào khác, hệ thống sẽ phân công nhiệm vụ cho anh theo thứ tự.
Ký ức của kiếp này sẽ bị xóa, anh sẽ chỉ nhớ rằng mình đến để chuộc tội, cứu những người bị anh làm hại, và anh đã hoàn thanh nhiệm vụ của thế giới một.
"Sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, túc chủ sẽ nhận được một đặc quyền, có thể thỉnh cầu hệ thống trợ giúp một lần, xin cẩn thận sử dụng."
Âm thanh còn chưa dứt, cánh cửa không thời gian dưới chân Quý Hoài đã mở ra.
Một luồng sáng trắng lóe lên rồi lại đóng lại.
*
"Tiểu tử thối, nếu mày lại gây chuyện phiền toái nữa, mày có tin mỗi tháng tao sẽ không cho mày một triệu nữa hay không? Để tao xem mày sống thế nào!"
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gầm thét, có vẻ như người đó đang rất tức giận.
Quý Hoài cau mày, đưa điện thoại đi xa một chút, buột miệng nói: “Bố chỉ có đứa con trai duy nhất này thôi, chẳng lẽ bố còn muốn mang tiền vào quan tài à?”
Giọng điệu có vẻ thờ ơ, hoàn toàn không quan tâm.
Đầu bên kia bị chặn lại, tức giận không kiềm được mà mắng một câu “thằng nhóc hỗn láo", nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được, chỉ đành cúp máy rồi đi thu dọn cục diện rối rắm.
Lúc này anh đang dựa vào ghế sô pha, mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, trước ngực hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế, mấy ngày trước anh có đi cắt một kiểu tóc càng khiến anh trông càng đẹp trai hơn.
Cách đó không xa là cửa sổ sát đất lớn, nhìn xa ra là bầu trời xanh vô tận cùng biển cả bao la.
Biệt thự bên bờ biển này là món quà mà bố anh tặng anh sau khi đi du học về, được trang trí sang trọng, có nhà để xe rộng bên dưới và hồ bơi phía sau, rất phù hợp để tổ chức tiệc tùng.
Ngoài căn biệt thự này, bố anh còn cho anh ba trăm triệu làm vốn khởi nghiệp để bắt đầu công việc kinh doanh riêng.
Hôm qua vừa tròn ba tháng, công ty tuyên bố phá sản, còn nợ hai trăm triệu.
Nghe mẹ anh kể, bố anh hôm qua tức giận đến mức không ăn được gì, mắng anh là đứa con phá của, đứa vô dụng mấy giờ liền.
"Đinh."
Điện thoại thông báo tin nhắn.
Quý Hoài cầm lên xem.
Tin tức giải trí: Bất ngờ! Công ty Quý Hoài tuyên bố phá sản, nợ một khoản tiền khổng lồ.
Ngón tay cái nhẹ chạm vào, màn hình chuyển đổi.
Loại này chính là tin giật gân, rõ ràng chỉ nợ hai trăm triệu thôi, sao lại thành khoản tiền khổng lồ rồi? Cả bài báo không viết ra được cái gì!
"Chậc" Quý Hoài tỏ vẻ khinh thường, thoát ra rồi vào Weibo, không ngờ lại phát hiện hot search thứ nhất và thứ hai đều là mình.
"Công ty Quý Hoài tuyên bố phá sản."
“Có nhiều người đẹp như vậy, cậu Hoài cẩn thận bị suy thận.”
…
Trong bức ảnh thứ hai, anh đeo kính râm và dựa vào ghế sofa, có ba người phụ nữ ngồi bên trái, bên phải cũng có ba người đang ngồi.
Những gương mặt nổi tiếng trên mạng, người này mặc ít đồ hơn người kia, họ đang mỉm cười, cầm ly rượu vang đỏ trên tay để cụng ly với anh.
Quý Hoài hoàn toàn không coi trọng chuyện này, ai bảo anh có nhiều người hâm mộ như vậy chứ? Anh vừa mới trở về nước chưa được nửa năm mà lượng người hâm mộ trên Weibo đã vượt qua mười triệu người người.
Anh đã tự biến mình thành minh tinh, anh cũng không muốn mà, chỉ trách anh có một người bố giàu có! Chỉ trách anh vừa có tiền vừa đẹp trai!
Năm ngoái, khi bảng danh sách người giàu được công bố, bố anh lại thăng lên một bậc, lần này là đứng thứ hai toàn quốc, làm một người con trai duy nhất, anh không khiêm tốn nổi.
"Tích."
"Tích tích."
…
Điện thoại lại vang lên, một nhóm trò chuyện tên là "Nơi tụ tập của bốn thiếu gia" hiện lên.
Chấn gia đẹp trai nhất vũ trụ: "@cậu Hoài, vui lên đi, hôm nay tiếp tục hẹn nhau, tôi mời, đừng khách khí."
Loan Tuần: “Hẹn cái gì?”
Chấn gia đẹp trai nhất thế giới: “Mời các cậu uống rượu, hát karaoke, sau đó chơi mạt chược với tôi.”
Tần Mục: “Tôi phải tăng ca.”
Ninh Tuần: “Ngày mai có phiên tòa, rất bận.”
Chấn gia đẹp trai nhất thế giới: "@ Cậu Hoài, cho tôi chút thể diện, đi chơi mạt chược đi."
Cậu Hoài: “Cậu còn muốn thể diện à?”
Chấn gia đẹp trai nhất thế giới: "..."
…
Buổi tối.
Quý Hoài lái chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật, đeo kính râm, nhưng trang phục hôm nay đã từ phong cách khoa trương thường ngày chuyển sang phong cách nghiêm túc.
Mặc áo trắng và quần âu đen, trông anh vẫn đẹp trai như ngày nào.
Xe chạy một mạch ra ngoài, từ đường vành đai hai đến đường vành đai thứ năm, dừng lại trước cửa một khu dân cư cũ.
Anh đặt tay lên vô lăng, nhìn về một hướng nào đó từ xa.
Một lúc sau, từ xa có một bóng người xuất hiện, một cô gái mặc váy trắng đi xe đạp công cộng màu xanh đi tới.
Cô không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày dài, môi đỏ răng trắng, mái tóc đen dài ngang eo.
Cô mang đến cho con người cảm giác xinh đẹp không dính bụi trần như một nàng tiên, nhưng lại không có sự dịu dàng như nước, sắc mặt nghiêm túc, ngược lại có chút ngăn cách. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khi xe đến lối vào khu dân cư, Loan Chỉ dừng xe, ngẩng đầu nhìn qua, Quý Hoài đang tháo kính râm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy áy náy, vội càng cúi đầu tránh đi.
Chiếc xe thể thao của anh quá sặc sỡ nên cô vẫn nhìn mấy lần rồi thu hồi ánh mắt.
Cô đến quầy trái cây, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, không chút cảm xúc nói: “Tôi muốn mua bốn quả chuối, hai quả táo và một chùm nho, cảm ơn.”
Dì bán hoa quả mỉm cười cân giúp cô, sau khi đóng gói lại thì đưa qua: "Cô gái, tổng cộng là ba mươi tám tệ ba hào, tính cho cô là ba mươi tám tệ."
“Cám ơn.” Loan Chỉ trả ba mươi chín tệ tiền mặt rồi quay người rời đi.
Ánh mắt của Quý Hoài không ngừng dõi theo cô.
Loan Chỉ đi về phía cổng khu dân cư, cô có cảm giác như có người đang nhìn mình, cô dừng lại, mặt không biểu cảm nhìn về phía sau.
Quý Hoài nhìn thẳng vào cô, tim đập thình thịch, máu chảy càng nhanh, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Rất nhanh, anh từ từ phản ứng lại, Loan Chỉ không thể nhìn thấy anh.
Loan Chỉ vừa quay đầu lại, một chàng trai đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, anh ấy lấy điện thoại di động ra, cười rạng rỡ đến mức lộ ra hàm răng trắng nõn: “Người đẹp, có thể thêm anh trên WeChat không? Chúng ta làm quen nhé."
“Xin lỗi, tôi không có WeChat.” Cô nói.
Chàng trai đó sửng sốt, chủ yếu là vì anh ấy bối rối khi cô nói lý do đó một cách nghiêm túc như vậy.
Anh ấy còn chưa kịp bình tĩnh lại, Loan Chỉ đã lặng lẽ rời đi.
Quý Hoài nhẹ nhàng cười, lông mày nhướng lên, cho dù anh không nghe thấy, anh cũng biết cô sẽ nói cái gì.
Cô thực sự không có Wechat.