Edit: Tư Nguyệt

Quý Hoài đúng là bị phú bà để ý nhưng đáng tiếc lại là phú bà dỏm.

Phú bà không đưa xe không đưa nhà cũng không lấy tiền hay vàng đập vào mặt ngược lại người ta còn không thanh toán cho khoản trang trí.

Ngôi nhà đã được sửa sang lại và mua các thiết bị theo yêu cầu của cô ta. Nhưng mà người ta lại cứ nói nơi này làm chưa tốt, nơi kia cứ sai sai.

Thế là không thanh toán khoản còn lại.

Phương Nhất Chu đến gặp Lý Yến vài lần cô ta đã không để ý lại còn đánh lái sang hỏi Quý Hoài đi đâu.

Cậu ấy không còn cách nào khác ngoài việc tìm một cái cớ rồi quay về và nói ra sự thật.

Quý Hoài không nói gì, nhưng Ngải Xảo lại không muốn anh tới cửa.

Buổi tối hôm nay.

Ngải Xảo nhịn không được nói với anh: “Hay là chúng ta khỏi cần khoản thanh toán còn lại.

 “Tiền mấy tháng vất vả mới kiếm được, cớ gì không lấy?” Quý Hoài từ chối dứt khoát không cần suy nghĩ.

“Tiền còn kiếm chỗ khác được chứ em không thích thái độ của cô ta.” Cô thấy bất bình, tức giận nói: “Liên lạc với cô ta nhiều lần nhưng cô ta không chịu trả tiền còn nói muốn anh qua đó, em thà không cần số tiền này cũng không muốn anh đi qua đó.”

Không chỉ thấy bất bình, cô còn cảm thấy tủi thân nữa.

Lý Yến vẫn luôn kiếm chuyện, này không được, kia không tốt, mà lần nào Quý Hoài cũng phải đã qua đó xem một lần rồi.

Quý Hoài thở dài, đưa tay xoa đầu cô, an ủi nói: “Ký hợp đồng xong còn không trả tiền, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Số tiền này chúng ta nhất định phải lấy.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Không có số tiền này thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nếu gia đình tan nát thì mới phiền lòng…”

“Em đang nói cái gì vậy?” Quý Hoài ngắt lời cô, đưa tay nhéo má cô, nghiêm túc nói: “Em coi thường anh như vậy sao? Trong lòng em anh là loại người như vậy à?”

Đương nhiên trong lòng Ngải Xảo không nghĩ như vậy, cô chỉ sợ Quý Hoài khó xử, cô cụp mắt xuống nói:” Em không có ý đó, chỉ là có rất nhiều chuyện không biết nói như nào, em không muốn mạo hiểm gì hết.”

Cô chỉ muốn gia đình một nhà ở bên nhau.

Vừa dứt lời, Quý Hoài đã đẩy cô ngã xuống, nửa người đè lên cô: “Ngải Xảo, anh nghĩ anh cần phải tìm cách khác để khiến em tin tưởng anh.”

Ngải Xảo nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đoán được ý đồ của anh, vội vàng hét vọng ra ngoài: “Cục cưng.”

Cậu bé đang nhặt đồ chơi ở ngoài cửa.

“Cục..." Thanh âm thứ hai còn chưa kịp vang lên, Quý Hoài đã che miệng hướng về phía cửa nói: “Mau trốn đi, mẹ tới chơi trốn tìm với con kìa.”

Cậu bé đang nhặt những khối gỗ, khi nghe thấy tiếng của bố mình, đôi mắt dễ thương của cậu bé đột nhiên mở ra rồi ném mấy khối gỗ đi và chạy đến phòng ngủ phụ, chạy nhanh thật sự, nét mặt còn phấn khích.

Cậu bé nhanh chóng đẩy cái ghế dựa trước cái bàn ra, chu mông chui vào trong.

Ngải Xảo nghe thấy tiếng động liền biết đứa con trai ngốc nghếch của mình lại ngoan ngoãn đi trốn, cô bất lực nhìn lên trần nhà, không còn vùng vẫy nữa.

Quý Hoài vẫn đang dụ dỗ cô: “Xảo Xảo, chúng ta sinh cho cậu ta một cô em gái thông minh hơn được không?”

Nghe vậy, Ngải Xảo trừng mắt nhìn anh.

“E là phải học anh mới được, con gái đa số đều giống bố nhỉ?” Quý Hoài vừa mới nói xong, Ngải Xảo dơ chân muốn đá anh cuối cùng lại bị anh cản được, lại còn nói một câu không biết xấu hổ: “Đánh là thương, mắng là yêu.”

Lúc đêm khuya.

Quý Hoài bên tai cô trấn an: “Đừng nghĩ vớ vẩn, anh sẽ không làm gì có lỗi với cái nhà này đâu. Anh sẽ có cách, nguyên tắc và điểm mấu chốt để bảo vệ lợi ích của chúng ta.”

Ngải Xảo đương nhiên là tin tưởng anh, dang tay ra ôm anh, trốn trong vòng tay anh.

Ở phòng ngủ phụ, cậu bé chán nản chờ đợi, thắc mắc tại sao mẹ cậu vẫn chưa tìm thấy mình.

Nghĩ rồi còn ngáp một cái.

Cậu bé mệt rồi.

*

Ngày hôm sau.

Theo yêu cầu của Lý Yến cũng là để Ngải Xảo được yên tâm, Quý Hoài mang theo một nhân viên đến thay đổi ổ cắm mà Lý Yến không hài lòng.

“Như vậy cũng ổn rồi đó.” Lý Yến khoanh tay trước ngực, nhìn một vòng gật đầu rồi chỉ một hướng: “Đèn đó sáng quá, anh có thể đổi cái khác không?"

Quý Hoài sẽ không cật lực thuyết phục như Phương Nhất Chu mà chỉ cười nói: “Được, nhưng nếu không phải do chất lượng thì tiệm sẽ không cho trả lại, lúc đó ngài phải mua mới.”

“Chúng tôi sẽ thay miễn phí cho ngài.”

“Tôi thiếu chút tiền đó à?” Lý Yến nghe được lời anh nói, cô ta lập tức yêu cầu thay thế, dù sao chị dâu cũng sẽ trả cho cô ta.

“ Được.” Tính tình Quý Hoài rất tốt, dẫn cô ta đi cửa hàng để mà lựa chọn.

Lý Yến chọn lại một cái đèn nhập khẩu, nhanh chóng tính tiền, lúc ra cửa ông chủ giơ năm ngón tay cho Quý Hoài.

Tiền bo năm mươi đồng.

Quý Hoài khóe miệng hơi mỉm cười, tiếp tục nghe Lý Yến chỉ dẫn.

Cứ chỗ nào không hài lòng thì chỉ cần đưa tiền là họ thay thế miễn phí cho, thay đến khi ngài vừa lòng thì thôi.

Lý Yến gây chuyện một hồi cũng mệt rồi nhưng khi nghe Quý Hoài nói làm cô ta rất vừa lòng.

“Cô Lý, nếu nghiệm thu thấy được rồi thì có phải là thanh toán được rồi không?” Quý Hoài mở miệng hỏi.

“À, thanh toán à.”  Lý Yến có vẻ xấu hổ, sau đó nói: “Thật xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo tiền mặt."

“Ngài có mang theo thẻ không? Tôi có thể đến ngân hàng cùng ngài để lấy.” Quý Hoài tiếp tục cười, nhưng nụ cười lại không hiện lên trong mắt.

“Tôi cũng quên đem thẻ rồi.” Lý Yến xin lỗi nhưng nhận lỗi không có chút chân thành nào.

Người công nhân bên cạnh tôi không nhịn được nhưng mà cũng không dám lên tiếng.

Quý Hoài không tức giận: “Vậy khi nào ngài rảnh…”

“Thợ Quý, anh với chị nhà gặp nhau như thế nào?” Lý Yến ngắt lời anh, cười hỏi.

Khi cười, khóe mắt cô ta xuất hiện vài vết chân chim.

Trông rất có tuổi.

Quý Hoài: “Chúng tôi gặp nhau ở nhà xưởng.”

“Ồ, thì ra cô ấy là làm trong nhà xưởng, anh trai tôi là chủ nhà xưởng, ở Cục cảnh sát lần trước anh cũng thấy rồi, cái con bồ nhí anh tôi bao kia cũng làm ở nhà xưởng, ở xưởng thì kiếm được bao nhiêu đâu.” Trong lời nói của Lý Yến mang theo sự khinh thường.

Chuyện này còn nói như kiểu tự hào như vậy thì cô Lý Yến này cũng tài thật đấy.

“Cũng được mấy trăm đồng.” Quý Hoài trả lời cô với cảm xúc không rõ ràng.

Lý Yến càng cười tươi hơn, tiến lại gần anh, nhìn mặt anh rồi cười nói: “Nhân viên quản lý trong nhà máy kiếm một tháng được hơn một ngàn, anh coi tôi nè, tôi không đi làm cũng được hai ngàn, mỗi tháng anh tôi cũng sẽ cho người nhà chuyển ba ngàn đồng.”

Nói câu cuối còn nhấn mạnh từ “người nhà”.

Còn xem Quý Hoài đã tỉnh táo hay chưa.

“Vậy ý ngài là không muốn thanh toán à?” Quý Hoài giọng điệu không tốt hỏi cô ta.

Số tiền thanh toán là một vạn ba, mỗi tháng ba ngàn đồng thì khi nào mới thanh toán xong?

Lý Yến cau mày, cảm thấy anh không biết điều.

“Nếu không trả được thì tôi sẽ nhờ giám đốc Trần trả, trước kia tôi cũng làm ở trong xưởng nên cũng biết cách liên lạc.” Quý Hoài lùi về sau một bước, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi hơi bị dị ứng với nước hoa.”

Giám đốc Trần là vợ của chủ xưởng.

Anh biết ngày hôm đó bọn họ không nhận ra anh với Ngải Xảo, dù sao trong một xưởng cũng có mấy trăm công nhân, Lý Yến cũng không biết bọn họ từng làm trong nhà xưởng. ( truyện trên app T•Y•T )

Lý Yến hiểu rõ lời anh nói, sắc mặt cô ta chuyển sang màu gan lợn, cô ta có chút khó chịu, giọng điệu đầy uy hiếp: “Nếu anh đến gặp chị dâu tôi, thì một xu cũng đừng hòng lấy.”

“Cái gì ở cái nhà này tôi cũng không hài lòng!”

Quý Hoài nghe vậy, trên mặt không có biểu cảm gì, sau một lúc mới bình tĩnh nói: “Vậy thì tôi cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của ngài.”

Lý Yến nghe vậy thấy có gì đó sai sai mà Quý Hoài đã xoay người rời đi.

Như vậy làm cô ta tức điên lên, cô ta tính cứ đôi co với Quý Hoài, cô ta không tin nếu cô ta không trả thì Quý Hoài có thể làm gì mình, nhất định phải làm anh phải chịu thua!

Dù sao nếu đi kiện thì phải tốn không ít công sức.

Cô ta lại không nghĩ thử xem, Quý Hoài lại đâu phải người tốt bụng gì, mang theo nhân viên theo cô chạy ngược chạy xuôi cả ngày, không lấy chút tiền bo thì hơi phí.

Chạy theo cô ta cả ngày lại lắp đặt các loại điện đóm.

Mặc dù là lắp đặt miễn phí nhưng cũng được cửa hàng vật liệu chia cho hai trăm đồng, cũng coi là được.

Đèn mà Lý Yến vứt đi để thể hiện sự giàu có của mình cũng được công nhân cầm ra chợ đồ cũ để bán, như vậy cũng được một trăm đồng.

Một ngày đã kiếm được ba trăm mấy, cũng không tệ.

Tiếp theo là kiếm cách làm sao để cô ta thanh toán số tiền còn lại, nếu Lý Yến không đưa thì cũng sẽ có người khác đưa.

Một bức thư được gửi đến chỗ bà vợ của chủ xưởng, tin nóng cũng không ít, đều là chứng cứ vô cùng xác thật.

Tình trạng nhà họ Lý suy tàn rất nhanh.

Chỉ trong ba ngày, Lý Yến từ người lái xe hơi mặc hàng hiệu thành người bị đuổi ra nhà xưởng, chủ xưởng cũng bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.

Vợ chủ xưởng cũng rất quyết tâm, vì không muốn người nhà họ Lý chiếm được bất cứ lợi ích nào nên thu hết lại nhà ở và xe, trong đó đương nhiên có cả căn nhà Lý Yến yêu cầu trang trí.

Đương nhiên lúc này thanh toán tiền rất nhanh, người ta còn không thèm nói nhiều, không những thanh toán hết nợ mà còn đưa thêm cho Quý Hoài một trăm đồng kêu anh đi mua rồi đổi hết khóa đi.

“Có chuyện gì lớn đâu?” Quý Hoài quay lại đưa một xấp tiền cho Ngải Xảo, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Làm người thì phải biết khiêm tốn.”

Đụng đến ai thì được chứ lại đụng đến anh hả?

Có khi nào anh ăn lỗ chưa?

Ngải Xảo cầm lấy tiền rồi nhìn bộ dạng khoe mẽ của anh, nhịn không được lại nói một tin tức tốt cho anh: “Em mang thai rồi.”

Sắc mặt Quý Hoài hơi cứng lại, nhìn có chút sợ hãi.

Nhìn thấy phản ứng của anh, cô không khỏi bật cười lần nữa: “Thật đấy.”

“Thật sao?” Anh ngu ngốc lặp lại lần nữa, nhìn cái bụng phẳng lì của cô và cảm thấy rất khó tin.

Anh nợ Ngải Xảo rất nhiều cho nên muốn bồi thường cho cô, đồng thời anh cũng thấy có lỗi với con trai, luôn cảm thấy áy náy và tự trách nên anh luôn chiều đứa nhỏ.

Mặc dù anh thường nói muốn sinh thêm một đứa em gái cho con trai mình nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có thêm một đứa con. Anh cảm thấy nghiệp của mình rất nặng, con trai được bình an sinh ra đối với người bố như anh đã là sự ban ơn lớn nhất rồi.

Ngải Xảo nhìn bộ dáng ngốc nghếch của anh, nụ cười trong mắt càng nồng: “Ừ.”

Quý Hoài hưng phấn vô cùng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, tựa như đang khen ngợi đứa nhỏ, nói: "Làm tốt lắm!"

“ …”

*

Tết âm lịch năm nay.

Quý Hoài dẫn gia đình ba người về, chuẩn bị một ít quà cho con của hai em trai.

Do kiếp trước, toàn bộ tiền kiếm được đều để nuôi ba đứa con của hai đứa em trai ai ngờ lại nuôi ra ba tên ăn cháo đá bát.

Bây giờ nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang rất quấn quýt với anh, đáy lóng cũng lặng như nước, chỉ cho bọn chúng một thức ăn và đồ chơi qua loa cho xong. 

Lại thêm một chiếc phong bì nhỏ màu đỏ nữa, số tiền còn lại anh giữ để nuôi con trai và con gái.

Đương nhiên là vợ chồng em trai cũng có ý kiến, dù sao người lớn rồi nên sẽ không nói gì chỉ nghĩ trong lòng nhưng trẻ con là chê ra mặt.

Bọn chúng cũng không lớn lắm, đôi song sinh nhà em hai đang học lớp một, con trai nhà em ba đang học lớp hai.

Ba đứa trẻ đều nhớ rõ, trước kia Quý Hoài mua cho bọn họ rất nhiều đồ chơi và quần áo, nhưng năm nay mang theo một đứa em trai về, anh lại không mua cho bọn chúng nữa.

Cậu bé rất vui mừng khi nhìn thấy anh chị của mình, cả ngày cứ bám lấy, chạy theo sau người ta chơi, còn luôn miệng nói: “Nồi, nồi, nồi, nồi…”

Nhưng ba đứa cực kỳ ghét cậu bé còn muốn đánh cậu bé khóc lúc không có người lớn.

Con trai nhà thứ ba xúi hai cái nhà thứ hai: “Mau đánh nó, nó nhìn thật ngu ngốc.”

Cậu bé có làn da trắng trẻo mịn màng, nhìn các anh chị bằng đôi mắt tròn xoe và nở một nụ cười đáng yêu.

 “Bọn bay xem, nó còn cười được kìa.” Con trai nhà thứ ba lại nói:” Chắc chắn là đứa ngốc”

Hai đứa nhà thứ hai nhìn đứa nhỏ, ra lệnh cho cậu bé: “Đi lấy đồ ăn ngon của nhà mày ra đây.”

Bọn chúng biết bác mua đồ ăn, hồi trước toàn cho bọn chúng hết, giờ chỉ cho có một chút.

“Dạ.”  Cậu bé gãi gãi đầu, gật đầu thật mạnh.

Ba đứa trẻ quyết định không đánh cậu bé, chờ cậu bé đi lấy, đợi nửa ngày lại thấy cậu bé vẫn chưa đi, bọn chúng đều thấy tức giận, lại uy hiếp cậu bé lần nữa: “Còn không đi là tụi tao đánh mày chảy máu đầu giờ!”

Chắc chắn là không đi, bọn chúng vừa mới đi tới, cậu bé “oa” một tiếng, khóc đến thở hổn hển, nhìn mà thấy thương làm người lớn trong nhà hoảng sợ.

Vội lao ra thật nhanh.

Cậu bé vừa khóc vừa la: “Nồi đánh Đậu Đậu đổ máu, oa oa oa…oa…oa oa oa…”

Làm mọi người cực kỳ sợ hãi.

Người nhà họ Quý đều rất nóng tính, đứa con trai thứ ba nhìn con trai mình, gào lên một câu: “Ai đánh?”

Ba đứa nhỏ còn chưa trả lời, cậu bé đang ôm bố mình, cái tay mũm mĩm giơ ngón tay chỉ con trai nhà thứ ba.

Người con trai thứ ba sợ Quý Hoài mắng anh ta, cũng thấy mất mặt nữa nên xách con trai mình sang một bên cầm cây đánh, cứ một cây lại một cây rất mạnh tay.

Cậu bé lại gào lên khóc, chỉ hai đứa nhà thứ hai: “Đánh Đậu Đậu, chảy máu…”

Hai đứa nhà thứ hai cũng bị đánh.

Quý Hoài lo lắng hỏi: “Chảy máu ở đâu?”

“Chảy máu, chết.” Cậu bé ôm bố, nhìn khóc rất thảm, cả mặt đỏ bừng, khóc còn to hơn ba đứa bị đánh còn lại nữa.

Nhìn không biết còn tưởng xảy ra thảm án.

Tính tình hai anh em nhà họ Quý rất nóng nảy, ra tay không biết nặng nhẹ, chân ba đứa nhỏ còn hằn lại vết, cậu bé thì khóc mệt rồi nằm ở trên giường khóc khụt khịt.

Quý Hoài vẫn lo lắng, chậm rãi dỗ ngọt: “Đậu Đậu nói cho bố, đau chỗ nào nào.”

Cậu bé hít thêm một hơi, nhìn bố mình, mím môi: “Không có đau!”

Quý Hoài+Ngải Xảo: “?????!!!”

“Người xấu, ngủ ngủ.” Cậu bé xoay người, chui vào trong chăn, lẩm bẩm: “Không muốn chơi chung nữa, chocolate, mới không cho.”

Cậu bé không nói rõ ràng, nhưng hai người có thể hiểu được sơ sơ.

Khoảng thời gian tới, mỗi ngày cậu bé đều chui trong lòng của Quý Hoài, bà nội Quý dụ cậu bé đi chơi với người khác cậu bé cũng không muốn, đã vậy còn mang tất cả chocolate và kẹo mang giấu dưới đáy giường.

Không chỉ vậy, cậu bé còn không thích Quý Hoài đưa đồ cho ba người còn lại, một chút cũng không.

Nếu mà cho là cậu bé nhìn Quý Hoài đỏ mắt, nhìn như anh vứt bỏ cậu bé, Quý Hoài cuồng con trai cũng không làm bộ vì mặt mũi nữa, nếu muốn còn phải lén lút sau lưng cậu bé mới làm được.

Bó tay, vốn dĩ là muốn ở lại thêm mấy ngày nhưng một nhà ba người về ngay mồng 3 Tết.

Quý Hoài thực sự lo lắng thái độ của đứa nhỏ sau khi đứa con thứ hai chào đời.

Kết quả.

Sau khi Ngải Xảo sinh con gái, cậu bé mỗi ngày đều nằm cạnh giường nhìn em gái, thỉnh thoảng lại nằm hôn lên đôi tay nhỏ bé của nhau, nheo mắt cười.

Khi còn học mẫu giáo, cậu bé luôn muốn mua đồ cho cả em gái.

Nếu Quý Hoài nói em gái cậu bé còn nhỏ, không cần phải mua thì cậu bé liền nắm tay nhỏ lại, thở phì phò nhìn anh: “Bố, mua cho em gái một cái nữa.”

“Rồi rồi rồi.” Quý Hoài chỉ đành đi theo cậu bé.

Khi em gái biết bò thì thấy được tác dụng của ngôi nhà lớn, đứa nhỏ mà chơi trốn tìm không phải sợ sẽ chờ đến mức đi ngủ nữa.

Em gái luôn tìm thấy cậu bé rất nhanh rồi bò đến.

Còn biết cười hì hì với cậu bé.

Một người chạy phía trước, một người bò đuổi theo sau, trong nhà không ngừng vang lên tiếng cười.

Công ty Quý Hoài càng lúc càng lớn, từ nhận thầu công trình nhỏ đến đầu tư tham gia bất động sản.

Từ một khu vực nhỏ đến công ty lớn sau này.

Anh thật sự đã mua căn biệt thự, hai đứa nhỏ quá nghịch, Ngải Xảo không chăm nổi, lại phải thuê vú nuôi rồi lại vì phải chở đứa nhỏ đi học nên thuê thêm tài xế.

Mỗi ngày về nhà, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười. Ngải Xảo vẫn thích nấu ăn cho bọn họ. Cả nhà cùng ngồi nghe hai đứa trò chuyện, chơi đùa.

Quý Hoài cũng không nói xen vào, chỉ im lặng mà nhìn.

Thỉnh thoảng, ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt của Ngải Xảo, anh sẽ mỉm cười dịu dàng, đan tay và tựa cằm rồi nhìn tiếp.

Ngải Xảo thực ra rất thích chơi với mấy đứa nhỏ nhưng mỗi khi bị anh nhìn thật chăm chú, tai cô lại đỏ lên. Mặc dù đã lâu rồi nhưng đối mặt anh, cô vẫn thấy rung động như xưa.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play