Cậu bé còn chưa kịp ăn miếng thịt tiếp theo, ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, một người phụ nữ bước vào, cô ta giật mình, sau đó nhanh chóng nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà.”

Sau đó, cô ta lại bước ra ngoài.

Quý Hoài vừa ăn xong, Ngải Xảo ôm con trai đứng dậy, chuẩn bị quay về.

Cô chưa kịp nói gì thì người phụ nữ lại bước vào và hét lên:” Mấy người đang làm gì ở đây?”

Những lời chửi rủa vang vọng trong phòng.

Cậu bé nhanh chóng trốn vào vòng tay mẹ.

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Ngải Xảo cảm thấy choáng váng.

Những tiếng gào cuồng loạn và chửi bới liên tục vang lên.

Ba người suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà, đối phương muốn đẩy cô ra nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quý Hoài nên không dám.

Ngôi nhà này không phải của Lý Yến à?

Họ biết người đang đứng trước phòng ở này là ai, người này chính là người muốn Hà Thu Hương kêu cô mang con đi bán- Trương Lăng.

Một đồng nghiệp làm việc cùng nhà máy được cho là đã được thăng chức lên tổ trưởng sau khi bám lấy được chủ xưởng.

Xem cách ăn mặc của người này quả thật rất khác so với trước kia, tóc cuộn sóng, váy ngắn, giày cao gót, không hề giống thôn nữ vừa mới ra khỏi núi như trước đây.

“Mấy người dựa vào cái gì phá nhà của tôi? Ai cho mấy người phá? Tôi muốn báo cảnh sát cho cảnh sát bắt mấy người.” Trương Lăng tức giận đến xanh cả mặt, nhìn Quý Hoài rồi lại chỉ Ngải Xảo: “Hai người các người, cái này là mấy người đang phạm pháp đó!”

“Tôi còn đang thắc mắc các người nghỉ nhà máy thì đi làm cái gì, hóa ra là đi làm kẻ ăn cắp, còn anh nữa.” Cô ta chỉ vào Quý Hoài, khuôn mặt gần như méo mó, lạnh lùng nói: “Thật không biết xấu hổ, quá đáng, tức chết tôi rồi, tôi muốn kêu bảo vệ, mấy người bị điên đúng không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Cô ta nghĩ thế giới này điên rồi.

Cô ta mới về quê được hai tháng, khi về thì không nghĩ tới có người đang phá nhà cô, lại còn là người quen.

Ngải Xảo khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, bối rối, nhưng Quý Hoài lại cười nửa miệng: “Đây thật sự là nhà cô mua à?”

“Chúng tôi cũng đâu điên đến tự nhiên đi phá nhà của người khác. Chính cô Lý Yến đã ký hợp đồng nhờ chúng tôi sửa chữa lại căn nhà này.”

Nghe vậy, Trương Lăng đang vò đầu bứt tóc bỗng cảm thấy như quả bóng xì hơi, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố nhịn: “Đây là nhà của tôi, liên quan gì đến cô ta?”

“Cô ấy nói đây là nhà của chị dâu cô ấy, sẽ sớm được sang tên cô ấy. Chủ nhân đã đồng ý nhưng việc này lại không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi."

Hai mắt Trương Lăng lóe lên, trong lòng rất bất an, tay cầm túi cũng run rẩy.

Chuyện bị làm lớn, lớn tới mức phải vào Cục cảnh sát, đương nhiên Quý Hoài cũng bị mời đến, Ngải Xảo không yên tâm nên cũng đi cùng.

Lý Yến cũng đến. Ban đầu Trương Lăng cũng không hoảng sợ cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ đi phía sau, cô ta cảm thấy hơi choáng váng.

Đó là vợ chủ xưởng. Cái bụng của bà ấy nhô ra rất cao, hình như là sắp sinh con.

“Tôi không còn cái gì cả, còn phá thai rồi, bà còn muốn như nào? Lúc trước cũng nói là cho tôi căn nhà này.” Trương Lăng có chút tức giận, không ngừng gặng hỏi.

“Ai nói vậy? Ai chứng minh được?” Vợ chủ xưởng chế nhạo: “Cô phá thai thì liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ còn muốn tôi đưa cờ thưởng để cảm ơn cô hầu hạ ông chồng tôi nhưng không sinh con? Đã làm bồ nhí còn lên mặt à?”

Trương Linh nghẹn ngào, vừa tức giận vừa xấu hổ, tâm trạng rõ ràng là không ổn.

Vợ chủ xưởng nói với cảnh sát: “Tài sản của chồng tôi là tài sản chung của vợ chồng, tôi thu lại rồi đưa cho em gái của chồng thì đâu có sai đúng không?”

Cảnh sát chưa kịp nói gì thì Trương Lăng đã nhanh chóng nói: “Căn nhà này đã được chuyển nhượng cho tôi đang làm thủ tục rồi.”

“Không có sự đồng ý của tôi thì ai sẽ làm thủ tục?” Vợ chủ xưởng cười nhẹ, như đang cười nhạo sự ngu ngốc của cô ta.

Cuối cùng, không tranh chấp được cái gì.

Chủ xưởng cũng vội vàng chạy tới. Trước sự gây rối vô cớ của cô ta, mồ hôi lạnh trên trán ông ta chảy ròng ròng, không để ý đến tiếng khóc lóc của cô ta mà chạy đến trước mặt vợ mình để xin lỗi.

Ông ta gần như muốn quỳ xuống.

Sắc mặt vợ chủ xưởng lạnh lùng, sức chiến đấu của Lý Yến đứng một bên không hề yếu, chỉ vào mặt Trương Lăng mà chế nhạo, nói chuyện rất khó nghe.

Cuối cùng, vì Trương Lăng không thể đưa ra bằng chứng cho cái gọi là thủ tục chuyển nhượng vẫn chưa hoàn tất nên căn nhà vẫn thuộc về vợ chồng nhà chủ xưởng, có thể được giao cho Lý Yến.

Hơn nữa, việc trang trí của Lý Yến cũng được ủy quyền.

Ngải Xảo nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Trương Lăng, bị điều khiển như quả hồng mềm, gần như bị vợ chủ xưởng thao túng hoàn toàn.

Lúc rời đi, vợ chủ xưởng còn hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Cô giở trò sau lưng thấy có vui không? Nếu không phải tôi đang mang bầu không để ý đến cô, cô nghĩ là cô làm được cái trò trống gì?”

“Số tiền cô tiêu tôi không thèm so đo, cứ coi như tôi thưởng cho cô, cũng cho cô tỉnh táo lại đầu óc, biết thân biết phận của mình.”

Trương Lăng vừa khóc vừa chửi, tinh thần tổn thương nghiêm trọng: “Tương lai của tôi thì sao? Tôi chẳng còn gì nữa, con của tôi thì sao?”

“Tôi không có con được nữa.” 

“Chứ không phải cô xứng đáng bị như vậy à?” Đối phương liếc nhìn cô ta rồi bước đi không chút biểu cảm, chủ xưởng khom lưng cúi đầu đi theo sau, mà đáy mắt người ấy chỉ còn sự lạnh băng, hình như còn trộn thêm một chút hả dạ.

Ngải Xảo nhìn hai người, trong lòng cảm thấy khó tả. Ai là người chiến thắng?

Dường như chẳng có ai là người chiến thắng cả.

Cô chưa kịp than thở, rắc rối đã đổ lên đầu mình, cô nhìn thấy Lý Yến đi tới trước mặt Quý Hoài: “Hai người có quan hệ gì vậy? Tại sao lại ở cùng nhau?”

Trong câu hỏi còn có chút bất mãn.

Ngải Xảo cũng không thoải mái, Quý Hoài đầu tiên đi tới ôm đứa nhỏ: “Cô ấy là vợ của tôi.”

“Anh đã kết hôn rồi à?” Đột nhiên mặt cô ta tối sầm lại.

Ngải Xảo: “???”

“Đây là con trai của tôi.” Quý Hoài cũng có chút không hiểu ý của cô ta.

“Tôi chưa bao giờ nghe anh nói tới, tại sao anh kết hôn sớm như vậy?” Lý Yến cũng nhận ra được mình mất bình tĩnh, mới mở miệng nói cái gì đó.

“Kết hôn lâu rồi.” Quý Hoài mỉm cười đáp lại.

Lý Yến nhìn Ngải Xảo thêm vài lần, ánh mắt càng ngày càng bất mãn, xoay người rời đi.

Ngải Xảo nhìn Trương Lang đang mất khống chế cảm xúc ở một bên, nhìn Lý Yến đang rời đi, lại nhìn Quý Hoài.

Trong lòng vẫn thấy hoang mang và ngơ ngác.

Ý gì đây?

Lý Yến nhắm đến Quý Hoài?

Phương Nhất Chu có lẽ là thấy bầu không khí hơi ngượng ngạo nên nửa đùa nửa thật nói: “Anh Hoài, anh bị phú bà nhắm đến à?"

Thật ra vừa rồi mọi người ai cũng đều nhận ra rằng Lý Yến có hứng thú với Quý Hoài. Cậu ấy nói điều này là để cho Quý Hoài tỉnh táo lại, cũng để hoãn bầu không khí lại, nói thẳng ra còn đỡ hơn là Ngải Xảo và Quý hoài về nhà giận dỗi.

“Cái quái gì vậy?” Quý Hoài nhẹ nhàng mắng cậu ấy:  “Cậu mà nói nhảm là tôi bịt miệng cậu lại đó!” ( truyện trên app T•Y•T )

“Chứ không thì người ta có ý gì? Nhưng mà nghe chị của em nói, cái xưởng kia là của nhà vợ ông ta, nhà chủ xưởng kia nghèo chết đi được, em gái ông ta nhiều khi chẳng có đồng nào, quan trọng là tuổi cũng lớn rồi, không ra tay nổi.” Phương Nhất Chu ha ha cười nói rồi nhìn về phía Ngải Xảo: “Đúng không, chị dâu?”

Cảm xúc của Ngải Xảo dao động khá lớn, cô cố ý tối sầm mặt lại: “Anh dám!”

Lý Yến rất kiêu ngạo, nguyên bộ đồ hiệu, đeo mấy cái kim cương trên tay. Nghe nói hồi trước vợ chủ xưởng rất quan tâm đến người nhà của chủ xưởng, không làm việc cũng phát tiền lương.

Lái xe hơi và sống trong một ngôi nhà lớn, thật ra khiến cô có chút hoang mang cũng như sợ hãi.

“Anh không dám.” Quý Hoài vội vàng lắc đầu, hiện tại anh cũng sợ mất mặt, vội vàng cam đoan.

Mấy người Từ Quốc Kiệt bật cười, trêu ghẹo anh mấy câu.

“Thôi.” Phương Nhất Chu không cho mấy người nói gì thêm nữa, cậu ấy nói sang chủ đề khác: “Mấy người biết tin gần đây của Hà Thu Hương không? Cô ta làm ra trò cười cũng không nhỏ đâu.”

“Cô ta cũng sinh một đứa con, một đứa con gái, chắc là người ta không mua, lại phải tự mình nuôi. Còn Vệ Đông cũng chưa ly hôn, tiền đi làm bị vợ cầm, một đồng cô ta cũng không có, nghe chị tôi nói hình như còn phải đi làm nuôi tên đàn ông đó, đầu óc ngu thật sự.”

“Cô ta thì có khi nào thông minh? Cái này không phải bình thường à?” Từ Quốc Kiệt cũng tham gia nói chuyện, lại hỏi: “Mấy ngày trước Trương Quân đến tìm các cậu à?”

“Đúng thế, còn muốn đến gặp anh Hoài, nhưng tôi không lộ tin tức, không thể để kẻ gây rối này vào được. Anh ta theo Vệ Đông đi làm ở công trường, cuối cùng bị quỵt lương. Làm việc hơn nửa năm không thấy một xu nào ngoại trừ tiền ăn, cả hai đều trở mặt thành thù rồi.” Phương Nhất Chu lắc đầu nói: “Bây giờ anh ta thảm thật sự, vậy mà còn lười, dạo này ngủ ở gầm cầu vượt, tôi còn cho anh ta mấy chục đồng vì sợ anh ta chết đói đấy.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play