Lý Yến quả thực rất dễ nói chuyện, ánh mắt dính vào Quý Hoài, ánh mắt dịu ôn hòa, thỉnh thoảng lại mỉm cười gật đầu.
Hai giờ sau, Quý Hoài đặt bút xuống, nói: “Tạm thời cứ như vậy, khi về tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng, ký hợp đồng xong chúng tôi có thể đến trang trí, chúng tôi sẽ nhanh chóng thực hiện.”
“Được, làm phiền rồi.” Lý Yến gật đầu.
“Đây là chuyện đương nhiên.” Quý Hoài bổ sung nói: “Nếu như ngài tin tưởng chúng tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của ngài.”
“Thợ Quý thật có trách nhiệm.” Lý Yến nhẹ nhàng che miệng mỉm cười.
Phương Nhất Chu nhìn cô ta, khi đi xuống lầu cảm giác lạnh lẽo trên người vẫn chưa tan, thậm chí Lý Yến còn đề nghị đưa hai người về.
Quý Hoài từ chối.
Phương Nhất Chu nhìn chiếc xe đang chạy đi, đặt tay lên vai anh, giọng nhại lại nói: “Thợ Quý thật có trách nhiệm.”
“Đừng chọc anh.” Quý Hoài gạt tay của cậu ấy ra.
“Anh Hoài, căn nhà này... Có ổn không vậy?” Phương Nhất Chu vẫn có chút lo lắng: “Có khi nào không phải nhà của cô ta không?”
“Hiện tại không phải của cô ta nhưng sau này có lẽ là phải.” Quý Hoài nhìn cậu ấy, nhếch môi: “Chỉ cần không phạm pháp, không kiếm tiền trái lương tâm thì chỉ cần tiền chạy vào túi, mấy chuyện khác chúng ta không cần quan tâm.”
Phương Nhất Chu nghe anh nói vậy cảm thấy cũng đúng.
“Nhớ rõ mấy cái yêu cầu, bảo cô ta mau chóng ký hợp đồng, giao tiền cọc trước, rồi để Trương Kỳ với Tiểu Kiệt đi làm đi.” Quý Hoài phân công.
“Để em đi cho. Không dùng đồ đạc trong phòng thì lấy về, đồ còn rất mới, bán sắt vụn thì có phải hơi uổng không? Để em mang ra chợ đồ cũ bán.” Phương Nhất Chu bám lấy Quý Hoài: “Anh Hoài, năm sau em muốn mua nhà, bọn mình chia đôi được không?”
Đi theo Quý Hoài một thời gian dài, ít nhiều cũng học được chút.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Chừa chút tiền thuốc lá cho hai đứa kia.” Quý Hoài không nói rõ ràng, bỏ lại một câu.
“Em biết mà.” Phương Nhất Châu vui vẻ đi theo.
*
Ngày hôm sau.
Lý Yến đến công ty, hợp đồng còn chưa đọc đã ký rồi. Cô ta còn thanh toán năm ngàn tiền đặt cọc rồi chỉ yêu cầu đẩy nhanh tốc độ.
Cuối cùng, cô ta nói thêm: “Ném tất cả mọi thứ của con hồ ly tinh ra ngoài cho tôi.”
Ngải Xảo cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Quý Hoài lại không để ý, thỉnh thoảng còn nói: “Hai mẹ con em anh còn chưa quản nổi kia, để ý nhiều chuyện như vậy làm gì.”
Ngày hôm sau anh đưa người vào công trường làm việc, mấy ngày sau tường đã được sơn lại hết.
Đi chôn lại dây điện, chỉnh sửa tủ giường, lắp gạch men…
Ngay cả việc mua thiết bị điện, Lý Yến cũng giao toàn bộ quy trình cho bọn họ, Quý Hoài ôm hết tất cả, trông này có rất nhiều mánh khóe.
Ngải Xảo chịu trách nhiệm quản lý tài chính của công ty, cô hơi choáng váng khi nhìn thấy lợi nhuận. Công ty liên hệ với nhà sản xuất, dây điện, công tắc và đèn chùm đều giảm giá gần 40% so với giá thị trường.
Từ đơn này, không bao gồm các chi phí linh tinh và các khoản tiền trả cho công nhân, lợi nhuận của họ lên tới tám ngàn.
Cô hít một hơi, nhìn vào cuốn sổ rồi tính toán lại, Quý Hoài vừa lúc từ phòng tắm đi ra.
“Chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền.” Giọng cô có vẻ rất bất ngờ cực kỳ, đôi mắt sáng lên.
Trong khoảng thời gian này, đầu tiên là mua nhà rồi các loại gia dụng mới vừa ngừng một thời gian thì lại mở công ty, tất cả đều trong trạng thái lo lắng, căng thẳng.
Sau khi kiếm được số tiền này là họ có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quý Hoài đi đến từ phía sau cô, cúi xuống ôm người vào lòng hôn một cái, thổi hơi thở ấm áp vào sau tai cô mà không hề quan tâm thứ khác: “Sau này anh nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Đây chỉ là số tiền nhỏ mà thôi.”
Trong lúc hôn, tay chân anh lại không chịu để yên.
Sau khi Ngải Xảo sinh đứa nhỏ, cô dành nhiều thời gian ở nhà chăm sóc cậu bé nên hiếm khi ra ngoài tắm nắng.
Cô đã có da có thịt một chút, làn da trở nên trắng trẻo và mịn màn lên. Sau khi làm mẹ, cô trở nên dịu dàng và nữ tính hơn nhiều.
Nếu Quý Hoài bắt được cô cũng sẽ không buông tha, đứa nhỏ bị ném vào phòng ngủ phụ ngủ riêng một mình. Mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân mật.
“Tám nghìn đồng đó.” Cô vừa nói vừa quay người, đôi môi mỏng lại bị hôn lên, cô đưa tay ôm lấy anh, như sợ anh không tin: “Thật sự là tám nghìn đồng đó.”
Quý Hoài không hề tỏ ra kinh ngạc mà nói: “Em còn chưa tính tiền lương cho mọi người, trừ trầm các kiểu chắc là được hai nghìn.”
“Nhiều vậy sao?” Ngải Xảo mở to ra.
Anh nhìn vẻ mặt ham tiền của cô, nhếch khóe miệng lên: “Không phải chúng ta đang đẩy nhanh tiến độ à? Sau khi từ công trường về anh phải chạy vội qua bên đó, ở đó cũng có chút rắc rối, anh sợ bọn họ không xử lý được.”
“Thứ đắt tiền thì phải cho cô ta thấy nó phức tạp chút, nhìn qua phải rất khó khăn nếu không lấy tiền kiểu gì? Lấy tiền thì cũng phải để cô ta cảm thấy trả số tiền đó rất thoải mái, rất đáng giá mới được.”
“Như vậy là phải vất vả hơn à?” Nụ cười của cô tắt dần.
“Ừ, mấy ngày tới anh sẽ rất bận, phải tranh thủ thời gian buổi trưa để đuổi kịp, sau đó để Tiểu Kiệt mang tủ quần áo đã làm xong lên, còn phải lát gạch, như vậy mới nhanh hơn, phải trang trí cho nhanh xong để tháng sau còn đi công trường nữa.” Quý Hoài lẩm bẩm, nhìn cô thở dài: “Rất vất vả còn mệt mỏi nữa.”
Vừa nói, nét mặt anh còn lộ vẻ mệt mỏi.
Tất nhiên Ngải Xảo thấy thương anh, anh nhân cơ hội ôm cô vào lòng, chỉ cần đóng đèn lại thì chẳng phải anh muốn làm gì thì làm à?
Bầu không khí vừa tăng cao, bong bóng màu hồng nhanh chóng bay lên xung quanh hai người, khiến Quý Hoài có hơi gấp gáp.
Giây tiếp theo, cánh cửa chưa đóng kỹ đã được mở ra, cậu bé hơi cong người hét lên: “Bố ơi!”
Ngải Xảo giật mình đẩy anh ra. Quý Hoài hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa.
Cậu bé mặc đồ ngủ, đôi mắt nhỏ cong cong, đang kéo chiếc gối Ultraman nhỏ của mình, mỉm cười với vẻ mặt đáng yêu: “Bố ơi, con mở mắt.”
Có nghĩa là đã tỉnh ngủ rồi.
“Trở về ngủ tiếp đi!” Quý Hoài liếc cậu bé ánh mắt sắc bén, giọng nói tràn đầy tức giận, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Bó tay thôi, ai biểu đang nóng tính.
“Không, con không ngủ.” Cậu bé lắc đầu, kéo cái gối quái thú nhỏ vào trong, tràn đầy năng lượng nhìn Quý Hoài: “Bố, đánh quái thú, chơi đi.”
“Anh chơi với con đi, em đi ngủ đây.” Ngải Xảo lên giường chui vào chăn, vành tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Cậu bé vẫn chưa nhận ra điều gì, cậu bé kéo gối bước những đoạn ngắn ngủn, sau đó ôm lấy bắp chân của Quý Hoài, ngẩng đầu nhìn bố mình.
Quý Hoài hít sâu một hơi, muốn đá cục thịt sang một bên.
“Bố ơi.” Cục thịt nhỏ phát ra một âm thanh mềm mại, tựa đầu nhỏ vào bắp chân của anh, dụi dụi, dùng ngón tay út nắm lấy quần của anh.
Lửa giận của Quý Hoài bỗng nhiên không trút ra được.
Nhịn ở trong người rất khó chịu.
Anh ngồi xổm xuống, bế con trai lên, nhìn Ngải Xảo đang ở trên giường, trầm giọng nói: “Không được ngủ.”
Ngải Xảo ngượng ngùng kéo chăn lên che hết mặt lại.
Quý Hoài: “ …”
Lớn nhỏ đều thiếu đánh như nhau.
*
Khoảng thời gian tiếp theo.
Phuong Nhất Chu và những người khác đang bận rộn ở công trường, Quý Hoài đến căn nhà đó làm việc mà họ vẫn còn bận rộn cho đến buổi chiều.
Ngải Xảo cảm thấy anh ở một mình rất đáng thương. Có lúc ở lại nhà người ta, cô sẽ mang cậu bé đến chỗ Quý Hoài, luôn tiện mang cơm cho anh ăn.
Quý Hoài làm xong việc thì ngồi xuống ăn cơm.
Ngải Xảo nhìn xung quanh, sau đó ôm cậu bé ngồi xuống: “Trang trí gần xong chưa? Cảm giác như sắp xong rồi nhỉ?” ( truyện trên app T•Y•T )
“Ừ.” Quý Hoài ăn cơm, gắp một miếng thịt đưa tới miệng đứa nhỏ, cậu bé há miệng.
Anh hơi dịch ra xa.
“A…A…” Cậu bé sốt ruột vươn đầu về phía trước, cựa quậy trong vòng tay mẹ, cau mày.
Hình ảnh này khiến Quý Hoài bật cười. Anh đưa miếng thịt vào miệng cậu bé, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu.
Ngải Xảo lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đưa tay lau mồ hôi trên trán anh: “Ở đây nóng quá, làm sao ngủ được?”
Nơi này ánh nắng chói chang, không có gió, Quý Hoài ngủ trưa luôn ở đây, thỉnh thoảng buổi tối còn phải tới để đuổi kịp tiến độ.
“Trước đây ở công trường còn nóng hơn, không sao đâu.” Quý Hoài tỏ vẻ không sao, gắp một miếng sườn đưa lên miệng cô, Ngải Xảo lắc đầu: “Em ăn rồi.”
“Ăn, bố ơi.” Cậu bé phồng má lên chỉ vào miệng với anh.
“Bố không cho con đâu.” Quý Hoài trêu chọc cậu, lại đút cho Ngải Xảo, cô lại lắc đầu: “Anh ăn nhanh đi.”
“Ăn, muốn ăn.” Đứa nhỏ lại tiếp tục nghiêng người về phía anh, miệng há to, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ, tay vung vẩy loạn xạ.
Ngải Xảo muốn anh đút cho con trai mình ăn thứ gì đó để đỡ cơn thèm, nhưng cô thấy Quý Hoài đang nhìn cậu bé với vẻ thích thú, mỉm cười với cô và nói: “Nhìn thằng nhỏ kìa, trông có giống chim con ở trong tổ chờ được đút cho ăn không?”
Cứ kêu ríu rít.
Nói đến việc này, anh còn tiếp tục cười lớn nhìn con trai mình: “Đứa nhỏ ngốc nghếch cáu kỉnh.”
Ngải Xảo: “…”
Cô thực sự chắc chắn rằng đây chính là cặp bố con ruột nhà mình.