Chị Đào hẹn tôi ở phòng 303, vừa đi khỏi nhà thì tôi tới gặp chị.

Tôi hỏi cô ấy: “Sao chị lại có số điện thoại của em?” 

"Số điện thoại di động của bạn được liên kết với Momo!" 

“Được rồi, hãy nói về vấn đề tài chính.”

Chị Đào rót cho tôi một ly rượu: “Không cần vội trước hết chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Rượu vừa vào cổ họng, tôi cảm thấy rất sảng khoái khoái, chẳng bao lâu sau, toàn thân nóng bừng, đầu óc choáng váng. Bị đánh thuốc mê sao? Tôi sẽ bị... bất tỉnh mặc ai làm gì cũng được. Sáng hôm sau tôi thức dậy trên chiếc giường khách sạn của mình với tình trạng khỏa thân. Chị Đào đã dậy rồi, nằm cạnh tôi và đang xem laptop của tôi.

Cô ấy nhéo mũi tôi: “Mã viết rất hay.” 

Nhìn áo và quần của tôi vương vãi trên sàn, tôi ngập ngừng: “Tối qua…” 

“Vẫn còn sống không sao đâu, nhưng lần sau em phải dịu dàng với chị hơn nhé.”

“...”

Tôi ngượng ngùng mặc quần áo: “Vậy tiền đâu?”

“Tiền gì?” Chị Đào giả vờ ngu ngốc.

Tôi nhắc nhở cô ấy: "Là về đầu tư. Nếu không thì tại sao tôi lại đi tìm cô vào lúc nửa đêm?”

Chị Đào chợt nhận ra: “À! Chị nói chị sẽ cung cấp tài chính cho em, nhưng chị không nói chị là người đưa tiền.”

Cái gì? Chỉ khi đó tôi mới nhận ra cô ấy đang giở trò đồi bại với tôi. Tôi thay đồ và định rời đi thì chị Đào nắm lấy cổ tay tôi.

“Đừng đi.” Cô chỉ vào chiếc camera nhỏ trong góc: “Em ơi, chị có một sở thích nho nhỏ đặc biệt…”

Tôi đã nhầm lẫn camera thành vật trang trí, thì ra chiếc camera đó là do cô ấy lắp đặt.

“Cô đã bí mật quay phim tôi?”

Chị Đào sửa lại: "Là chúng ta, tối qua chúng ta đã làm phiền nhau mấy tiếng đồng hồ.”

“Chị bị bệnh à? Chị là phụ nữ mà sao suốt ngày chụp ảnh kiểu đó?”

“Dù sao thì em cũng có thể rời đi.” Chị Đào đi lại  ngồi lại trên giường, “Nhưng sau khi em rời đi tôi sẽ đăng video lên mạng.”

“Chị ơi, chị giàu quá thì chị có thể làm sai sao? Làm chuyện phạm pháp và vô kỷ luật à?”

Chị Đào đề nghị: “Vậy em đi gọi cảnh sát đi, cho cảnh sát xem video của chúng ta.”

...Con lợn chết tiệt này không sợ nước sôi, nó học được điều này từ ai vậy?

“Tôi sợ chị.” Tôi không còn cách nào khác ngoài ngồi lại và hỏi, “Ý chị là gì?”

“Thật tuyệt.” Cô ấy ôm tôi và từ từ quàng tay qua cổ tôi.

“Thật đơn giản, chị muốn em tham gia cùng tôi trong cuộc thi khởi nghiệp vào cuối tháng.”

Khi tôi về đến nhà, Giang Kì vẫn đang tán tỉnh Dao Dao, thật là buồn nôn. Tôi quyết định chia tay với Dao Dao, nhưng trước đó tôi phải hoàn thành mã code của mình. Hôm đó khi tôi ra ngoài, người hàng xóm đã chặn tôi lại và đưa cho tôi một túi đựng tài liệu. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhận nhầm hàng chuyển phát nhanh của tôi và sau khi mở nó ra, anh ấy phát hiện ra đó là giấy khám sức khỏe của tôi. Người hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt rất phức tạp, có chút thông cảm, có chút khinh thường. Nhưng tôi đã khám sức khỏe khi nào?

Tôi nhìn vào bên trong, thì bưu phẩm đó thuộc về Giang Kì. Tôi nhét gói chuyển phát nhanh vào túi rồi đi thẳng đến địa điểm tổ chức cuộc thi khởi nghiệp. Chị Đào nói rằng chị ấy có mối liên hệ với một số người trong cuộc thi hôm nay, chỉ cần chị ấy nói giúp tôi, cho dù mã của tôi có tệ đến đâu, chị ấy cũng có thể đảm bảo rằng tôi sẽ giành được vị trí thứ nhất.

Điều kiện là cô ấy sẽ lấy một nửa số tiền khi tôi thắng. Chúng tôi là người cuối cùng thi, nên tôi đã xem tất cả các dự án trước đó và thấy chúng rất tệ. Tôi tuyệt đối tin tưởng vào kỹ năng của mình, cùng với mối quan hệ của chị Đào.

Tôi chắc chắn mình sẽ có được số tiền này. 

Chị Đào bước lên sân khấu và sau khi giới thiệu ngắn gọn về dự án của chúng tôi, chị bắt đầu chuẩn bị chiếu một đoạn phim. Trên khán đài, một số nhà đầu tư đang thì thầm với nhau và một giám khảo đầu trọc trông có vẻ hoảng sợ và bắt đầu vẫy tay gọi bảo vệ.

Màn hình lớn tại địa điểm tổ chức nhấp nháy rồi mờ dần nhưng đó không phải là kế hoạch sản phẩm được tôi thiết kế cẩn thận.

Nhưng… Đó là video Chị Đào đang lăn giường với người khác ở phòng 303, video ghi lại rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông, đó là vị giám khảo đầu trọc.

Một số nhân viên bảo vệ lao lên bục và kéo chị Đào đi, chị Đào không những không chịu đi mà còn quánh lại bảo vệ. Có rất nhiều tiếng ồn ào và tôi thấy rằng ai đó đã bắt đầu đăng bài trên Khoảnh khắc weibo và WeChat… Tôi cũng bị một nhóm nhân viên bảo vệ đưa vào hậu trường. Một trong số những người đàn ông đang hút thuốc ở đó, có một người trong số họ hỏi tôi có quan hệ gì với chị Đào.

Tôi đã nói không biết rõ, chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi. "Chúng tôi tình cờ gặp nhau? Tại sao cô ấy lại nói với ông khi chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau? Cô ấy là nhà đầu tư của tôi và đầu tư vào dự án của tôi nên chúng tôi trở thành đối tác.

"Nhà đầu tư?" Người đàn ông dường như đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy một câu nói đùa, “Cô ấy chỉ là một bà nội trợ, cô ấy biết gì về đầu tư?”

Một nhà đầu tư khác nói: “Nhân tiện APP này có giá bao nhiêu? Bạn đưa ra một cái giá và tôi sẽ mua nó.”

Tôi từ chối anh ta: “Không phải để bán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play