Tôi bàng hoàng trở về nhà, ở tầng dưới trong khu dân cư, tôi nhận được cuộc gọi từ Dao Dao: “Vương Giai mua cho em một ít thuốc Thiên Bình, em ngứa quá.”
Ngứa? Tôi suy nghĩ một lúc, liệu đã thay ga trải giường ở nhà chưa.
Trong khi đang mua thuốc, tôi để lại tin nhắn trên WeChat cho chị Đào: “Chị muốn làm cái quái gì vậy? Chị đã g.iế.t tôi, chị có biết không? Tôi đã xúc phạm những nhà đầu tư đó, sau này làm sao tôi có thể sống sót được?"
Chị Đào không nói gì, một lúc sau chị trực tiếp gửi cho tôi mấy đoạn video ngắn, sau khi video được lưu vào bộ nhớ, tôi xem ngay và video đó khiến huyết áp của tôi lập tức tăng vọt.
Địa điểm chụp là phòng ngủ ở nhà của tôi, nội dung là... cảnh Dao Dao và Giang Kỳ đang lăn giường, họ thực sự đã làm điều đó cùng nhau! !
Bởi một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, tôi chợt nhớ ra trong túi xách của mình có tờ báo cáo khám sức khỏe của Giang Kỳ. Tôi suy nghĩ hơi lâu và quyết định lấy chiếc túi và tách nó ra để nhìn vào hồ sơ là bệnh giang mai, Giang Kỳ mắc bệnh giang mai. Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao người hàng xóm lại nhìn tôi như vậy và như hiểu ra tại sao Dao Dao lại kêu ngứa. Nghĩ đến việc chạm vào cơ thể cô ấy trước kia... tôi lại muốn nôn mửa.
Đã lâu rồi từ khi tôi mới chuyển đến đây thì hôm nay là lần đầu tiên tôi có cái nhìn nghiêm túc về môi trường của nơi đây. Cây xanh được cắt tỉa cẩn thận, đài phun nước có âm nhạc lên xuống và trang trí theo phong cách châu Âu rất đắt tiền, bất kỳ ngôi nhà nào ở đây đều có giá ít nhất 10 triệu nhân dân tệ. Tôi sẽ không bao giờ có thể mua được nó trong đời, tôi đoán video được quay từ toà nhà đối diện, từ đó có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ của tôi.
Tôi rẽ vào tòa nhà đối diện, đi vào thang máy và đi thẳng lên tầng trên cùng, một cánh cửa hé mở tôi bước thẳng vào phòng khách, ngôi nhà vừa được sửa sang mùi sơn vẫn còn vương vấn. Có hai bức ảnh treo trên tường, một là ảnh cưới với người đàn ông trong đó có nụ cười rạng rỡ. bức còn lại là chân dung của ông Trương. Trên giường, chị Đào vẫn gợi cảm nhưng mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.
Tôi hỏi: “Chị đã theo dõi tôi bao lâu rồi?”
Chị Đào chỉ vào cửa sổ: “Sau khi chồng tôi mất, ngày nào tôi cũng ở đây, mong được nhìn thấy anh ấy trở về nhà…
"Cho đến khi chị nhìn thấy tôi và Giang Kỳ."
Cô ấy gật đầu.
"Chị tiếp cận tôi chỉ để trả thù Giang Kiến Tân?"
Giang Kiến Tân nhà đầu tư hói đã nổi điên khi ấy là ba của Giang Kỳ.
“Tôi có xem tin tức mấy tháng trước, trợ lý của Giang Kiến Tân vì sợ mang tội chiếm đoạt tài sản công ty nên đã tự tư.”
Chị Đào hét lên: “Bản thân Giang Kiến Tân đánh bạc ở nước ngoài, thua hết tiền của công ty nên đổ lỗi cho chồng tôi! Cuối cùng, anh ta dùng căn nhà này để đổi lấy mạng sống của chồng tôi.”
Thì ra chị Đào và chồng đã sống ở Thượng Hải nhiều năm, ước mơ lớn nhất của họ là mua một căn nhà ở Thượng Hải. Để giúp chị Đào thực hiện ước mơ của mình, chồng cô đã bán mang sống của mình cho Giang Kiến Tân.
“Cho nên chị dụ dỗ Giang Kiến Tân quay video hai người lăn giường, muốn ông ta mang tiếng xấu sao?”
“Khi chồng tôi còn sống, tôi mỗi ngày đều giục anh ấy mua nhà. Sau khi anh ấy chết, tôi nhận ra rằng sống chỉ để canh giữ một ngôi nhà cũng chẳng ích gì. Vì vậy, tôi muốn dùng thân xác của mình để trả thù Kiến Tân."
Ai cũng mong muốn có một ngôi nhà, nhưng những thứ quan trọng hơn ngôi nhà lại thường bị chúng ta bỏ qua.
“Cậu đã gửi những video đó chưa?” Chị Đào hỏi.
“Những cái nào?”
“Bạn gái của cậu cùng Giang thiếu gia.”
“Chị có nghĩ rằng việc đăng video sẽ giải quyết được vấn đề không? Con người là loài động vật hay quên. Mọi người sẽ nhanh chóng quên nó và sống như không có chuyện gì xảy ra.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Điện thoại di động trong túi tôi đột nhiên reo lên, tôi nhấc máy lên, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Xin chào, đây có phải là anh Vương Giai không? Chúng tôi là một công ty đầu tư mạo hiểm. Chúng ta đã gặp nhau tại cuộc thi, bây giờ chúng tôi muốn đầu tư vào việc phát triển APP...”
Tôi đặt điện thoại xuống và nói với chị Đào: “Chị có biết thế nào là sự trả thù hoàn hảo không? Sự trả thù hoàn hảo là lấy đi thứ quan trọng nhất của họ.”