Trần Duệ vô cùng phấn khích, ông đã có chút không thể chờ đợi thêm, liền trực tiếp chạy đến đại sảnh đài truyền hình chờ Giản Văn Khê đến.

Ông làm chương trình tạp kỹ cũng đã mười mấy năm, nhưng thực sự bùng nổ chỉ có chương trình 《Thần Tượng 101》 tám năm trước. Khi đó, chương trình tuyển chọn tài năng đối với khán giả trong nước mà nói vẫn còn khá mới mẻ. Lần tuyển chọn ấy đã đưa một nam diễn viên  – Cố Vân Tương – nổi lên như diều gặp gió, cùng với vài thí sinh có nghiên cứu về âm nhạc. Hiện tại, bọn họ đã trở thành trụ cột vững chắc trong giới âm nhạc, ví dụ như Chung Nhạc, lần này còn đến 《Tinh Nguyệt Chi Chiến》 làm giám khảo.

Nhưng mấy năm nay, ông làm không ít gameshow, tất cả đều không ngoại lệ mà thất bại giữa chừng. Thời buổi này, chương trình tạp kỹ đã rất khó tạo ra một hình thức mới mẻ. Địa vị của ông trong đài cũng đang gặp nguy cơ.

Tuy nhiên, hiện tại ông đã đón được một cơ hội xoay chuyển tình thế.
《Tinh Nguyệt Chi Chiến》, mấy năm nay chưa từng có một gameshow nào có thể lên hot search liên tục ngay cả khi chưa phát sóng.

Trước giờ chưa từng có chương trình phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, lại còn là cuộc chiến giữa ngôi sao và thí sinh thường, thêm hình thức ghép cp độc đáo mới mẻ. Hơn nữa, còn có những ngôi sao nổi tiếng  như Cố Vân Tương, và siêu cấp lưu lượng như Chu Đĩnh tham gia. Ngay từ khi kế hoạch chương trình được tiết lộ, đã tạo nên từng đợt sóng hot search liên tiếp.

Chương trình này gần như đã định sẵn sẽ tạo nên một làn sóng bùng nổ, mà làn sóng ấy sẽ không hề nhỏ.
Nhưng điều ông muốn không chỉ là một làn sóng bọt biển thoáng qua.

Ông muốn chương trình này phải thật sự bạo.

Muốn gameshow bạo, cần một nhóm thí sinh có ngoại hình và thực lực ổn định để giữ vững danh tiếng, đồng thời phải chuẩn bị một bất ngờ ngoài dự kiến.

Phàm là những gameshow bùng nổ, từ ca hát đến vũ đạo, tất nhiên phải có một hắc mã[1], một thí sinh mà không ai đoán trước được, xuất hiện gây chấn động.

[1]Hắc mã: nghĩa bóng là trong các cuộc thi, trận đấu hoặc là sự kiện, "hắc mã" chỉ những người hoặc đội bị đánh giá thấp nhưng có khả năng sẽ tạo ra bất ngờ và chiến thắng.

Sau đó, con hắc mã này sẽ cùng chương trình hình thành quan hệ cộng sinh, nó nổi tiếng đến đâu, chương trình sẽ bạo đến đó. Đôi bên cùng có lợi, cùng nhau thành công.

《Tinh Nguyệt Chi Chiến》 đương nhiên cũng đã chuẩn bị một con hắc mã.

Một nam sinh năm ba của Học viện Âm nhạc Tinh Không, Alpha, 20 tuổi, tướng mạo tuấn tú, vừa mở miệng đã khiến người nghe kinh ngạc.

Có con hắc mã này, trong lòng tổ chương trình như ăn một viên thuốc an thần. Nhưng không ngờ rằng, khi sắp ghi hình, lại xuất hiện thêm một người khác.

Giản Văn Minh, một người đầy tranh cãi, trong mắt công chúng là bình hoa di động, nhưng hóa ra lại ẩn giấu ánh sáng chói lọi đến vậy.

Sự đối lập này, cộng thêm việc vốn đã là tâm điểm tranh luận, so với con hắc mã được chuẩn bị sẵn, càng có thể tạo ra đủ loại đề tài và lượng truy cập khổng lồ.

Ông thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Giản Minh dùng thực lực khiến sân khấu bùng nổ, làm dậy sóng dư luận trên mạng.

Một chiếc taxi đỗ lại bên ngoài, sau đó có một bóng người quen thuộc bước xuống.

Trần Duệ lập tức đẩy cửa sổ ra, gọi: “Tiểu Giản!”

Giản Văn Khê đội mưa bước nhanh tới, tóc tai còn ướt: “Đạo diễn Trần”

Trần Duệ nói: “Sao lại mặc mỏng manh như vậy, cũng không mang ô?”

“Vội đến nên quên mất.” Giản Văn Khê đáp.

Trần Duệ cười, khoác vai anh, giọng nói đầy phấn khởi: “Tôi đã báo cáo sơ qua tình hình của cậu với cấp trên rồi, bọn họ muốn gặp cậu.”

Giản Văn Khê gật đầu. Có lẽ vì lạnh, mũi anh đỏ lên, nhưng làn da trắng mịn càng nổi bật hơn, như một khối bạch ngọc lạnh giá. Trên mắt phải còn có một vết bầm.

“Bị thương à?”

“Không cẩn thận trượt chân. Vết thương nhỏ thôi.”

“May là không nghiêm trọng, hai ngày nữa chương trình đã ghi hình rồi.”

Giản Văn Khê dùng ngón cái xoa nhẹ vết thương nơi khóe mắt, hơi cau mày vì đau.

"Đừng căng thẳng, có gì cứ nói thật là được. Chủ yếu là bọn họ muốn kiểm tra thực lực của cậu.” Trần Duệ dặn dò lần nữa trước khi vào phòng.

Giọng điệu nhẹ nhàng, tràn đầy sự che chở.

Giản Văn Khê gật đầu, rồi thấy Trần Duệ đẩy cửa ra.

Vẫn là phòng phỏng vấn hôm trước, bước vào đã thấy bốn, năm người nam nữ trung niên đang ngồi.

Trần Duệ giới thiệu đơn giản, những người trong phòng có giám đốc đài, nhà sản xuất và đạo diễn, đều là những nhân vật lớn nhưng thái độ khá hòa nhã.

“Tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của đạo diễn Trần, nhưng trước khi kiểm tra thực lực của cậu, tôi có một câu hỏi.” Một nhà sản xuất nữ nói.

Giống như phần lớn Alpha, giọng điệu của cô tuy hòa nhã nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ và sắc bén.

Giản Văn Khê gật đầu: “Xin mời.”

“Cậu đã hoạt động trong giới hai năm rồi, chúng tôi đều biết cậu. Những biểu hiện trước đây của cậu chúng tôi đều đã xem qua. Vậy tại sao trước đó lại che giấu thực lực?” Cô cười một chút rồi nói tiếp: “Chúng tôi thực sự rất kinh ngạc, cũng rất tò mò.”

Giản Văn Khê đáp: “Trước đây công ty chỉ cho tôi những cơ hội hạn chế.

Anh đã điều tra rõ ràng, trong hai năm qua, công việc mà Ngải Mỹ Giải Trí giao cho Giản Văn Minh thật sự không có gì nổi bật.

“Có lẽ là duyên phận, đợi đến khi tham gia chương trình của chúng ta sẽ tỏa sáng.” Trần Duệ xen vào.
Nữ sản xuất liếc nhìn Trần Duệ, cười cười rồi cúi đầu nói nhỏ với lãnh đạo bên cạnh, sau đó quay lại nói: “Tôi nghe đạo diễn Trần bảo cậu biết ca hát, chơi nhiều loại nhạc cụ, biết ngoại ngữ… Còn vũ đạo thì sao? Cậu có biết nhảy không?”

Giản Văn Khê đáp: “Hồi nhỏ tôi từng học, nhưng đã lâu rồi tôi không nhảy."

Nữ sản xuất gật đầu: “Vậy cậu hát thử một bài cho chúng tôi nghe.”

Giản Văn Khê lần này lại càng thong dong, anh hát một bài nhanh rồi lại chuyển sang một bài chậm. Trần Duệ ngồi bên cạnh, nhịn không được mà liếc nhìn về phía đám người sản xuất. Vài người trong số đó đều ngây ngẩn nhìn "Giản Văn Minh", chẳng ai thốt nên lời. Khi anh hát xong, cả phòng đều sững sờ, không ai nói nổi một câu.

Chờ Giản Văn Khê ra ngoài, Trần Duệ hưng phấn hỏi: “Thế nào? Có phải bảo vật không?”

Nữ sản xuất cau mày đáp: “Hát thì hay, nhưng tôi lại có chút lo lắng. Với điều kiện nhan sắc này, chất giọng này, cùng kỹ thuật hát điêu luyện như thế mà hai năm qua vẫn chỉ là một cái bình hoa di động. Chuyện này thật sự quá kỳ lạ, giống như một quả bom nổ chậm, khiến người ta cảm thấy bất an.”

Trần Duệ quay sang giám đốc đài: “Ông thấy sao?”

Giám đốc đài hỏi: “Tiết mục này của các ông có mời Chu Đĩnh đúng không?”Trần Duệ gật đầu.

Giám đốc đài cười nói: “Mấy hôm trước tôi vừa nghe cháu gái tôi ở nhà mắng Giản Văn Minh. Cậu ta và Chu Đĩnh là cặp đôi dính tin đồn tình ái?”

Nữ sản xuất lắc đầu: “Trước đây cậu ta luôn bám lấy Chu Đĩnh để lăng xê. Hai nhà hình như có chút xích mích, mấy ngày trước còn lên cả hot search.”

Giám đốc đài gật gù: “Lại là một điểm nóng khác đây.”

Trần Duệ nói: “Giản Văn Minh trên người đã có quá nhiều điểm nóng rồi. Giám đốc đài, tôi muốn cậu ta.”
Nữ sản xuất chần chừ: “Nhưng cậu ta là nghệ sĩ nguy hiểm.”

Trần Duệ phản bác ngay: “Nguy hiểm thì mới có lợi nhuận cao. Giản Văn Minh đáng giá để đánh cược.”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn giám đốc đài. Qua lớp kính pha lê, đài trưởng thấy "Giản Văn Minh" đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài ngoài hành lang. Mái tóc đen tuyền nổi bật trên làn da trắng như tuyết, đôi chân dài thẳng tắp chống xuống sàn, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo điềm tĩnh.

Trước giờ ông chưa từng chú ý đến Giản Văn Minh, cũng không hiểu rõ xu hướng người hâm mộ hiện tại. Nhưng ngay khoảnh khắc này, ông cảm thấy chàng trai ấy không hề tầm thường, có một khí chất đặc biệt, như rồng phượng giữa loài người.

Giám đốc đài hỏi: “Chu Đĩnh bên kia thì sao? Họ đồng ý cùng Giản Văn Minh chung sân khấu chứ?”

Trần Duệ cười đáp: “Tôi sẽ đích thân thuyết phục họ.”

Nữ sản xuất cười đùa: “Tôi trông ông có vẻ rất muốn có cậu ta.”

Trần Duệ cười, nhìn về phía "Giản Văn Minh": “Các người cứ tin vào trực giác của tôi đi. Mùa đông năm nay, có lẽ sẽ thuộc về cậu ta.”

Giám đốc đài căn dặn: “Vậy thì lo liệu bảo mật cho tốt. Mọi vụ nổ lớn đều phải diễn ra bất ngờ.”

Trần Duệ tự tin nói: “Một người mà trong mắt mọi người chỉ là một bình hoa xinh đẹp, lại sở hữu tài hoa như vậy thì còn gì bất ngờ hơn nữa? Chờ đến lúc khán giả tròn mắt kinh ngạc, tỷ suất người xem chắc chắn sẽ bùng nổ.”

Hành lang hơi lạnh.

Giản Văn Khê ngồi đó, chiếc áo lông trên người đã che kín gió. Hai tay đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống.
Đây là khoảnh khắc quyết định vận mệnh của anh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Trần Duệ và những người khác đi ra, anh lập tức đứng dậy.

Thái độ của nhóm người này so với trước đã hòa nhã hơn hẳn. Họ cười chào hỏi vài câu, thậm chí giám đốc đài còn chủ động bắt tay anh.

“Chàng trai trẻ, cố gắng làm tốt nhé. Tôi thực sự rất kỳ vọng vào cậu.”

Giản Văn Khê nở nụ cười, nụ cười ấy đẹp đến mức ngay cả nữ sản xuất trước đó còn nghi ngờ, giờ cũng phải động lòng.

Thật sự quá đẹp!

Tuổi trẻ, sạch sẽ, rực rỡ, nổi bật. Dù là giữa giới giải trí nơi nhan sắc nhiều như mây, thì nhan sắc của "Giản Văn Minh" vẫn là hàng hiếm có khó tìm.

Nữ sản xuất liếc Trần Duệ một cái đầy ẩn ý, sau đó cùng giám đốc đài rời đi.

Sau khi tiễn mọi người, Trần Duệ hào hứng nói: “Thành công rồi.”

Giản Văn Khê khẽ gật đầu: “Cảm ơn ngài.”

Trần Duệ ra hiệu: “Đi theo tôi.”

Giản Văn Khê bước theo ông đi về phía trước, đến khi cả hai đứng trước cửa thang máy, ánh mắt anh tình cờ dừng lại trên màn hình quảng cáo bên trong thang máy. Trên đó đang phát đoạn phim quảng bá bộ phim cổ trang có sự tham gia của Cố Vân Tương. 

Màn hình hiển thị logo của đài truyền hình Giang Hải, không ngừng lặp lại hình ảnh gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Cố Vân Tương.

Trần Duệ đột nhiên hỏi: “Muốn diễn không?”

Giản Văn Khê hơi sững lại, quay sang nhìn rồi lắc đầu: “Làm diễn viên? Tôi e là mình không đủ khả năng.”

Trần Duệ cười: “Không ai sinh ra đã biết tất cả mọi thứ. Ngay cả thiên tài như Cố Vân Tương cũng phải tích lũy qua từng vai diễn mới có thành tựu hôm nay. Chỉ cần cậu đủ nổi tiếng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cậu được diễn vương triều kịch.”

Vương triều kịch, chỉ cần nghe tên thôi đã gợi lên cảm giác hùng vĩ và đầy khí thế.

Trần Duệ dẫn anh vào đại sảnh ghi hình.

“Chúng tôi còn có trường quay ngoài ngoại thành, nhưng những buổi ghi hình chính đều diễn ra ở đây.”
Nói rồi, ông đẩy cửa bước vào.

Trên sân khấu, Trần Duệ cầm bộ đàm ra lệnh: “Bật toàn bộ đèn lên.”

Ông vừa dứt lời, Giản Văn Khê đã nghe thấy vài tiếng "tách tách" vang lên từ sâu trong màn đêm thăm thẳm. Ngay sau đó, ánh đèn giống như những con rồng lửa, từ nơi xa xăm lần lượt sáng rực lên, từng bước tiến đến trung tâm sân khấu. Khi ánh sáng hội tụ tại giữa sân khấu, cả không gian ngập tràn sắc xanh biển rực rỡ.

Ở trung tâm, một ngọn đèn lớn hình trăng tròn bùng lên, giống như ngọn lửa rồng, sáng bừng trong đêm. Trên đỉnh khung sân khấu, là hình ảnh lấp lánh của muôn vì sao vây quanh mặt trăng, các ánh sáng tinh tú cùng tụ hội, tôn vinh vầng trăng rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng tráng lệ.

Trong ánh sáng rực rỡ ấy, hiện ra một sân khấu hoành tráng với trăm chỗ ngồi, chín mươi chín cái ghế tựa ngôi sao và một ghế nổi bật ở trung tâm -  ghế ánh trăng. Hai bên sân khấu, từng hàng camera được bố trí dày đặc, khiến toàn cảnh trở nên vừa uy nghi vừa hoa lệ.

Giản Văn Khê cảm thấy máu mình như đang sôi trào. Đứng dưới sân khấu rực rỡ, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở chiếc ghế hình trăng lưỡi liềm vàng rực trên đỉnh

Trần Duệ nói: "Đó là vị trí trung tâm của chúng tôi. Xem thử bao nhiêu tập nữa cậu mới có thể ngồi lên được."

Trong mắt Giản Văn Khê dường như có ánh nước lấp lánh, vào khoảnh khắc đó, anh không còn là Giản Văn Minh, mà chỉ đơn thuần là chính anh. Ánh sáng trên sân khấu quá chói, quá rực rỡ và quá nóng bỏng, khiến anh cảm giác như cả người đang bị nung nóng.

“Tôi mà ngồi lên rồi, sẽ không bao giờ để mình phải bước xuống.”

Anh kiên định tuyên bố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play