Rời khỏi đài truyền hình, Giản Văn Khê khởi động lại điện thoại. 

Ngay khi máy vừa bật lên, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn vào.

Hầu hết đều đến từ Lý Nhung.

"Sao không nghe máy?" 

"Không nói một lời liền đi? Cậu nghĩ cậu là ai?" 

“Tôi cho cậu trong vòng một phút trả lời tôi ngay lập tức.”

“Đừng tưởng Tần tổng thích cậu mà cậu muốn làm gì thì làm.”

“Biến đâu rồi? Chết rồi à?”

Giản Văn Khê thầm nghĩ, chẳng lẽ em trai của anh có nhược điểm gì đó bị Lý Nhung nắm được, nên hắn ta mới ngạo mạn đến mức này?

Cơn hưng phấn khi làm việc qua đi, cơ thể Giản Văn Khê có chút không chịu nổi, rét run từng đợt.

Tần Tự Hành không ở đây, nhưng mùi hương của hắn ta vẫn như đang quanh quẩn đâu đó, khiến tâm trí của Giản Văn Khê mơ hồ, hơi thở trở nên khó khăn. Pheromone của hắn ta dường như đã khắc sâu vào trí nhớ của Giản Văn Khê.

Không thể chịu đựng thêm, Giản Văn Khê quyết định đi gặp bác sĩ.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Bác sĩ hỏi.

"Cháu 22 tuổi." Giản Văn Khê trả lời.

“Chưa từng bị đánh dấu à?”

Giản Văn Khê lắc đầu, nhìn bác sĩ qua lớp khẩu trang.

Bác sĩ lắc đầu, vừa kê thuốc vừa nghiêm khắc nói.

“Thuốc ức chế không thể dùng mãi, lại càng không được dùng quá liều. Cậu đã phạm phải cả hai điều cấm kỵ. Hiện tại, cậu đã có triệu chứng hỗn loạn trong kỳ phát tình. Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên tìm một Alpha đánh dấu, dù chỉ là đánh dấu tạm thời cũng được. Nếu cứ để như vậy, cậu sẽ rơi vào tình trạng nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể sinh ra hậu quả không thể khống chế.”

Nghe đến đây, Giản Văn Khê siết chặt túi thuốc trong tay, hỏi: “Kết quả tệ nhất là gì ạ?”

Bác sĩ nhìn về phía cậu.

“Khi đó, bất kỳ loại thuốc ức chế nào cũng sẽ mất tác dụng. Pheromone của cậu sẽ tràn ngập khắp nơi, và điều gì sẽ xảy ra với một Omega như vậy... tôi không cần phải nói rõ, đúng không?”

Giản Văn Khê cắn môi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Bác sĩ tiếp tục dặn dò.

“Loại thuốc này là thuốc ức chế mạnh nhất, chỉ được uống một viên mỗi lần, không được lạm dụng. Nếu không, cậu có thể vĩnh viễn sẽ mất đi kỳ phát tình.”

Giản Văn Khê nghe vậy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ "thế thì càng tốt". Nhưng bác sĩ lập tức nghiêm giọng nói: “Cho dù cậu không thích kỳ phát tình của mình, nhưng đừng cố ý bóp chết nó, chẳng có lợi gì cho cậu đâu, chỉ tổn thương chính cơ thể của cậu thôi. Dù là động vật hay là con người, trừ khi thật sự không còn cách nào, thì đừng nên thay đổi cơ thể mình.”

Giản Văn Khê mím môi, gật gật đầu.

Sau khi rời khỏi phòng khám, sắc trời đã tối. 

Thay vì trở về căn hộ của mình, Giản Văn Khê chọn đi đến khách sạn nơi em trai Giản Văn Minh đang ở.

Giản Văn Minh vừa mở cửa đã thấy vết thương trên trán anh trai.

“Sao lại bị thế này?”

"Ngã thôi." Giản Văn Khê nói.

Giản Văn Minh nhíu mày, giữ cằm Giản Văn Khê để kiểm tra vết thương. Giản Văn Khê muốn tránh đi, nhưng cậu lại nhẹ nhàng dùng sức, giọng nói có phần cứng rắn.

“Để em xem.”

Giản Văn Khê đẩy tay cậu ra, rồi ném chiếc túi vào chiếc kệ bên cạnh, cúi đầu thay giày.

Giản Văn Minh hỏi: “Mặc đồ mỏng như vậy mà ra ngoài?”

Giản Văn Khê "ừ" một tiếng, nói: “Tìm cho anh bộ đồ của em, anh tắm rửa, đêm nay anh ngủ ở đây.”

Anh nói xong liền bước vào phòng tắm.

Sau khi cởi quần áo, anh mở vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống, cả người đều cảm thấy thoải mái một chút.

Giản Văn Minh cầm quần áo đi vào, từ sau tấm kính mờ nói: “Quần áo của anh em để trên giá.”

Giản Văn Khê "ừ" một tiếng, đôi tay chống vào bờ tường lạnh lẽo, để vòi hoa sen tùy ý xả nước lên đầu. Nước ấm theo cơ thể anh chảy xuống, từ vai xuống lưng rồi chạy theo hai chân, rồi chảy xuống mặt đất. Có lẽ do tiếp xúc lâu với nước ấm, nên tuyến thể sau cổ anh ngày càng nóng  lên, anh dựa trán vào mu bàn tay, miệng hé mở, nước ấm theo khóe miệng chảy xuống.

Bên ngoài, Giản Văn Minh ngồi trên sofa, cầm lọ thuốc mà Giản Văn Khê mang về.

Tất cả đều liên quan đến các loại thuốc ức chế pheromone. 

Khi cậu đang trầm ngâm đọc hướng dẫn sử dụng thì Giản Văn Khê đã tắm xong bước ra.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn một cái, Giản Văn Khê đang mặc quần áo của cậu, đột nhiên nhìn thấy như vậy, cậu như có thể thấy được chính mình.

“Sao anh phải uống mấy thứ này?”

“Bác sĩ kê đơn.”

"Đến nỗi này sao? Thuốc ức chế anh thường dùng đâu?

Giản Văn Khê rót ly nước uống rồi nói: “Không đủ mạnh.”

Nói xong, anh duỗi tay ra. 

Giản Văn Minh không hiểu lắm về những chuyện này, liền đưa thuốc cho Giản Văn Khê. Giản Văn Khê uống hai viên thuốc, rồi tiếp tục uống nước ấm, sau đó nằm dài trên sô pha đối diện.

Chỉ có khi đối mặt với người em trai của mình, anh mới có thể hoàn toàn thư giãn.

"Hôm nay thế nào?" Giản Văn Minh hỏi: “Không ai nhận ra anh chứ?”

Giản Văn Khê hiếm khi lộ ra một nụ cười, nói: “Không có, mọi thứ đều rất thuận lợi.”

“Em nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn có gì đó không ổn. Những người trong công ty đó đều là loại ăn thịt người không nhả xương, anh vẫn là Omega, em sợ anh...”

"Đã muộn rồi." Giản Văn Khê nói.

Giản Văn Minh ngây ra một chút.

Giản Văn Khê bắt đầu kể cho cậu nghe về chương trình 《Tinh Nguyệt Chi Chiến》.

Giản Văn Minh có vẻ không thể tin được, vì cậu cũng biết chương trình này gần đây đang rất hot, mặc dù chưa phát sóng, nhưng đã liên tục lọt vào hot search.

Khi nghe thấy chương trình này coi trọng Giản Văn Khê như vậy, Giản Văn Minh cảm thấy rất vui mừng, nói: “Em biết ngay mà, nếu anh vào giới giải trí, nhất định sẽ mạnh hơn em.”

Cậu không có học vấn cũng không có nghề nghiệp, ăn chơi trác táng đã quen, dù cho có cơ hội, chỉ sợ cậu cũng không nắm bắt được.

Nhưng anh trai cậu thì khác, cậu tin Giản Văn Khê có thể thành công.

Giản Văn Khê nói: “Cung đã bắn, không thể quay lại. Những việc vô dụng không cần suy nghĩ nữa.”

“Em chỉ là lo lắng cho anh.”

"Anh biết." Giản Văn Khê nhìn cậu, nhẹ nhàng cười.

Thực ra, giữa họ không cần phải nói quá nhiều, vì họ là anh em sinh đôi, thân thiết hơn những anh em bình thường. Cả hai đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương. Mối quan hệ anh em này không ai có thể thay thế.

Hai anh em không nói gì thêm, chỉ im lặng nằm nghỉ một lúc.

"Hôm nay anh gặp được Chu Đĩnh." Giản Văn Khê bỗng nhiên nói.

"Anh ấy làm khó anh à?" Giản Văn Minh hỏi.

Giản Văn Khê nhớ lại cảnh ở bãi đỗ xe, khuôn mặt của Chu Đĩnh hiện lên trước mắt anh.

“Ngoài đời còn trẻ hơn so với ảnh chụp.”

“Anh ấy giống chúng ta, năm nay 22 tuổi.” Giản Văn Minh nói: “Anh ấy không tồi phải không?”

Giản Văn Khê nghiêng người lại gần. “Em thật sự thích anh ta à?”

Giản Văn Minh có vẻ hơi ngượng ngùng: “Anh ấy là thần tượng của em.”

Thần tượng, đúng là những người như em trai ngốc này mới có thể có.

Từ khi còn học trung học, cậu đã bắt đầu theo đuổi thần tượng, mỗi tháng đều thay một người. Từ nhỏ đến lớn, cậu không biết đã theo đuổi bao nhiêu thần tượng.

Còn Giản Văn Khê thì không giống vậy. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ ngưỡng mộ ai.

Dù là anh em sinh đôi, nhưng tính cách của anh và Giản Văn Minh hoàn toàn khác nhau, như hai mặt đối lập. Anh không hiểu cảm giác ngưỡng mộ hay thích một ai đó, không hiểu cảm giác nhiệt huyết, và cũng chẳng bao giờ có ý muốn hiểu.

Có lẽ từ khi còn trong bụng mẹ, Giản Văn Minh đã chiếm hết tất cả cảm xúc của anh, nên khi lớn lên, anh chẳng bao giờ có những cảm xúc nhiệt tình đó. Cả tình yêu, hận thù đều chỉ là những thứ lạnh nhạt, vô cảm.

“Anh ấy thực sự rất xuất sắc, gia thế tốt, đẹp trai, có tài năng, vận khí cũng tốt, là người sinh ra dưới chòm sao Tử Vi. Nhưng có lẽ chính vì mọi thứ quá hoàn hảo, nên anh ấy trở nên lạnh lùng. Người như vậy chỉ nên ngắm nhìn từ xa thôi, nếu thực sự yêu đương với người như vậy, chắc sẽ mệt mỏi chết mất. Bị công ty lăng xê thành kẻ bám đùi thì thôi đi, chứ em cũng đâu có thật sự muốn bám đùi ai.”

Giản Văn Khê cười nhẹ, nói: “Tính ra em trai của anh vẫn còn chút tôn nghiêm đấy.”

Một lát sau, Giản Văn Khê bỗng nhiên  lại hỏi: “Pheromone của anh ta có tính công kích mạnh không?”

Giản Văn Minh hơi ngạc nhiên, rồi trả lời: “Không ai ngửi được pheromone của anh ấy.”

“Không thể ngửi được sao?”

Trừ khi ở giai đoạn phát tình hoặc giai đoạn mẫn cảm, pheromone của Alpha và Omega sẽ rất yếu, nhưng không phải là hoàn toàn không thể cảm nhận được, chỉ là không ảnh hưởng đến người khác mà thôi. Pheromone đối với họ mà nói giống như mùi hương khó thoát, chỉ có thể dùng một loại pheromone khác để che giấu, nhưng rất khó để hoàn toàn làm cho nó biến mất.

"Anh ấy là người có khả năng tự khống chế cực kỳ mạnh mẽ, nghe nói chưa từng có ai có thể ngửi thấy tin tức tố của anh ấy." 

Giản Văn Minh nói: “Dù sao như vậy cũng tốt, pheromone của anh ấy hẳn là rất đáng sợ, mặc dù không ai có thể ngửi thấy, nhưng em vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bức từ anh ấy.”

Pheromone của Alpha mạnh mẽ thực sự rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn chính là khả năng kiểm soát được pheromone của bản thân.

Điều này không chỉ có nghĩa là sức mạnh sinh lý mạnh mẽ, mà còn là sức mạnh tinh thần cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Người so với người, đúng là tức chết người mà. Dù là Alpha, cũng có sự khác biệt về sức mạnh. Chính vì thế mà Giản Văn Minh thần tượng Chu Đĩnh.

Trước kia, khi Giản Văn Minh bước chân vào ngành giải trí, một là muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình, hai là vì Chu Đĩnh.

Cậu hy vọng có thể gần gũi hơn với thần tượng.

Kết quả khi cậu vào giới giải trí, lại trở thành người có khoảng cách xa nhất với Chu Đĩnh.

Thật là trớ trêu.

Cậu từ trên sôfa bò dậy, đổ một chút thuốc và nhét vào miệng, rồi uống một ngụm nước ấm. Nhận ra Giản Văn Khê đang nhìn mình, cậu cười đùa: “Chúng ta thật là anh em cùng cảnh ngộ, cả hai đều thành bình thuốc.”

Giản Văn Khê nhìn cậu cười, trong lòng lại có chút xót xa.

Giản Văn Minh từ nhỏ đến lớn luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ phải uống thuốc nhiều như vậy.

Giản Văn Minh càng không quan tâm, anh càng cảm thấy đau lòng.

Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến đôi mắt đỏ lên của Tần Tự Hành, và lúc Cố Vân Tương đóng cửa lại, nụ cười khinh miệt ở khóe miệng hắn ta.

Tâm anh lạnh hơn cả thân thể.

Đêm đã khuya.

Bên ngoài mưa vẫn đang tiếp tục, gió thổi qua làm cửa sổ sát đất vang lên tiếng động. Cơn mưa mùa đông quét qua hàng chục thành phố, mang theo một cơn gió lạnh cuồn cuộn.

Chu Đĩnh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc ở bãi đỗ xe.

"Giản Văn Minh" lạnh lùng nhìn hắn, lùi lại hai bước, từ chối để hắn chạm vào, bộ dáng yếu đuối, nhưng lại lạnh nhạt, cứng cỏi.

Đối với hắn mà nói, Giản Văn Minh này thật sự quá xa lạ.

Giản Văn Minh luôn rực rỡ, tự tin và nhiệt huyết.

Giản Văn Minh lạnh lùng, lại vô cùng giống người mà hắn đã từng yêu thầm khi còn trẻ.

Không chỉ giống về ngoại hình, mà cả khí chất cũng rất giống.

Tiếng mưa rơi đều đều, đưa hắn về tuổi 16.

Khi đó, 16 tuổi, hắn ngồi trong phòng hòa nhạc, ngơ ngác nhìn thiếu niên đẹp trai đang chơi đàn violon.

"Chị giúp em nghe được rồi." 

Chị họ Chu Như hưng phấn nói: “Cậu ấy tên là Joshua, là một Omega, nhưng có thể đây chỉ là tên tiếng Anh của cậu ấy. Cậu ấy cũng là học sinh giao lưu, đang ở đây nghỉ hè. Em thích cậu ấy à? A, hóa ra Tiểu Chu không phải tảng băng, cuối cùng cũng biết yêu rồi đấy!”

Hắn nhìn chàng trai đẹp ở xa, trái tim dần dần nóng lên.

Chu Như nói: “Tâm động không bằng hành động, thích thì cứ làm đi. Cậu ấy thật đẹp, chỉ là nhìn có vẻ khó gần.”

Joshua thực sự rất kiêu ngạo, ít khi cùng người khác nói chuyện, luôn ngồi lặng lẽ một góc khi luyện tập, nhưng khi lên sân khấu biểu diễn, cậu ấy luôn là người nổi bật nhất. Cậu ấy rất đẹp, kỹ năng chơi đàn tuyệt vời, trên cần cổ yếu ớt mang theo chiếc vòng chống cắn như đang bảo vệ mình, cả người tỏa ra khí thế như thể không cho phép ai lại gần.

Cậu ấy quá quyến rũ, không ngừng có các Alpha muốn đến gần cậu ấy. Nhưng Joshua như đã quen với tình yêu say đắm, lạnh lùng với tất cả, mọi ánh nhìn đều chỉ dành cho cây đàn của cậu ấy.

Càng lạnh lùng, càng khiến người khác mê mẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play