Chu Đĩnh đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Giản Văn Minh đi xa.
Mẹ Chu hỏi: “Giản Văn Minh, cái tên này nghe quen quen.”
Tiểu Vương phía sau đáp lại: “Chính là cái người hay kéo anh Chu vào những chuyện tai tiếng đó.”
Mẹ Chu a một tiếng, bừng tỉnh nói: “Hóa ra là cậu ta.”
Bà quay đầu nhìn về phía Chu Đĩnh, thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, không nói gì.
Bà Chu vừa từ nước ngoài trở về, không quen thuộc với giới giải trí trong nước, chỉ biết một vài ngôi sao lâu năm. Dù bà đã nghe nói đến Giản Văn Minh và đã nhìn qua vài bức ảnh, nhưng ấn tượng cũng không sâu sắc lắm.
Hôm nay khi thấy tận mắt, bà cảm thấy có chút khác so với tưởng tượng.
Giản Văn Minh trông đẹp mắt hơn, nhưng lại có vẻ yếu ớt, giống như một đóa hoa trắng nhỏ lạnh lùng.
"Cậu ta chính là Giản Văn Minh à?” Mẹ Chu nói: “Cậu nhóc này lớn lên thật đẹp. Nhưng cậu ta bị làm sao vậy?”
Chu Đĩnh lắc đầu, tiếp tục bước đi. Tiểu Vương đi trước một bước, đi tới phía trước hắn.
Trước khi đi, Khương Hồng đã căn dặn Chu Đĩnh phải cẩn thận, Giản Văn Minh cũng ở Thịnh Quang Hoa Phủ, phải đề phòng.
Không biết có phóng viên của Ngải Mỹ Giải Trí ở gần đây để chụp lén không.
Họ vội vã vào bãi đỗ xe, nhìn quanh một lượt, thấy không có nhiều xe đậu, và Giản Văn Minh cũng không có ở đây.
Họ lên xe, chuẩn bị rời khỏi Thịnh Quang Hoa Phủ. Chu Đĩnh còn có một buổi sự kiện phải tham gia, nên họ sẽ trực tiếp đi sân bay.
Khi xe ra khỏi bãi đỗ, Tiểu Vương quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đĩnh, thấy anh mở cửa sổ xe. Gió lạnh thổi vào, làm vẻ mặt lạnh lùng của Chu Đĩnh càng thêm phần kiêu ngạo.
Có lẽ là vì gặp Giản Văn Minh, cho nên Chu Đĩnh không vui.
Mất hứng.
Ngàn phòng vạn phòng, rốt cuộc vẫn là không phòng được.
Giản Văn Minh dường như luôn có bản lĩnh này, bất kể phòng bị thế nào, cậu ta cũng có thể tìm được cơ hội để bám sát vào.
“Cũng không biết Giản Văn Minh bị làm sao vậy” Cậu ta nói.
Cậu ta có chút nhịn không được.
Cậu ta vừa nghe một tin đồn làm mình cảm thấy hả giận vô cùng. Cậu ta nghĩ nếu nói cho Chu Đĩnh nghe, có lẽ Chu Đĩnh sẽ vui lên một chút.
Cậu ta cẩn thận liếc nhìn Chu Đĩnh một cái, nói:
"Hôm trước em nghe một chị thợ trang điểm nói, có một ông chủ lớn hình như để ý Giản Văn Minh, đối phương còn là Alpha. Nhưng Giản Văn Minh không muốn, kết quả bị hành hạ thảm lắm. Bộ dạng hôm nay của cậu ta, không biết có phải bị ông chủ lớn kia làm ra hay không, nhìn qua đặc biệt giống bị phản ứng kích thích.”
Alpha nếu gặp Alpha mạnh hơn, pheromone đối chọi nhau rất dễ dẫn đến trạng thái này.
Loại khả năng này vừa đáng sợ, vừa hả giận, lại mang theo vài phần hương diễm kích thích.
Chỉ là, bộ dạng Giản Văn Minh vừa rồi, thoạt nhìn thật sự có chút đáng thương.
Nói đi cũng phải nói lại, con người Giản Văn Minh cũng không thể coi là hoàn toàn hư hỏng. Việc thích tạo nhiệt cũng chưa chắc là ý muốn ban đầu của cậu ta. Ngải Mỹ Giải Trí vốn là chảo nhuộm lớn nổi danh trong giới giải trí. Giản Văn Minh rơi vào đó, chỉ sợ đời này cũng không thể thoát ra nổi.
Ngải Mỹ Giải Trí, Tống Thanh nổi danh nam nữ đều ăn, Alpha hay Omega đều chơi hết. Trong giới đồn rằng công ty bọn họ không có nghệ sĩ nào là hoàn toàn sạch sẽ.
Năm đó, Cố Vân Tương vừa nổi tiếng đã bị tung ra không ít scandal đen. Nhưng nhờ ngoại hình đủ đẹp, kỹ thuật diễn đủ tốt, mới không bị gièm pha đánh gục.
Nhưng Giản Văn Minh thì khác. Ngoài một khuôn mặt ra, thì không có một chút ưu thế nào khác. Tính tình cũng không hợp giới giải trí. Cậu ta debut hai năm, đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện.
Một Alpha diễm lệ, kiêu căng như vậy, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này. Vừa rồi đôi mắt cậu ta đẫm lệ mông lung, dáng vẻ thống khổ mà bất lực, so với vẻ phóng khoáng tùy ý thường ngày quả thực là hai hình ảnh hoàn toàn khác biệt.
“Chỉ có thể trách lúc trước cậu ta nhìn người không chuẩn, ký vào Ngải Mỹ Giải Trí. Ai mà không biết Ngải Mỹ Giải Trí nổi tiếng đen tối, bại hoại, chuyên làm trung gian dẫn mối. Chúng dựa vào người chống lưng phía sau, thao túng giải thưởng, lừa gạt không biết bao nhiêu người……”
“Lái xe cho tốt đi.” Chu Đĩnh nhàn nhạt nói.
Tiểu Vương chỉ cười cười, cậu ta nhìn lên kính chắn gió.
"Hình như trời mưa rồi.”
Những giọt mưa vỡ ra trên kính chắn gió, vào đông không khí thực lạnh lẽo, khiến người qua đường vội vã tìm nơi trú mưa.
Chu Đĩnh vẫn không đóng cửa sổ lại, để gió và mưa vào trong xe.
Hắn nhắm mắt, tựa vào ghế.
Thật ra, lúc đầu Chu Đĩnh không hề bài xích Giản Văn Minh.
Hơn nữa, trong lần gặp nhau đầu tiên, hắn thậm chí còn âm thầm giúp đỡ cậu.
Bởi vì hắn cảm thấy Giản Văn Minh trông rất giống một Omega mà hắn từng gặp khi còn niên thiếu ở nước Y.
Khi đó hắn mới chỉ 16 tuổi, vẫn còn ở nước Y, theo chị họ tham gia một buổi giao lưu âm nhạc violon.
Bọn họ đã đến muộn. Chị họ kéo hắn vội vàng chạy lên trên, kết quả vừa đến cầu thang xoắn ốc trong đại sảnh liền nhìn thấy một thiếu niên vô cùng tuấn tú đang đeo hộp đàn bước xuống.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh của nước Y, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, quần đen, giày thể thao xanh đen. Trên cổ đeo một chiếc vòng chống cắn, hai tay đút túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm liếc nhìn bọn họ một cái rồi đi ngang qua.
Khoảnh khắc thiếu niên lướt qua, Chu Đĩnh ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng như hương hoa hồng.
Đó là một Omega.
Lạnh lẽo nhưng đẹp đẽ.
Hắn ngơ ngác đứng trên bậc thang, nhìn theo bóng dáng đối phương khuất dần.
Đối phương mang theo khí chất vô cùng lạnh lùng, nhưng chiếc hộp đàn màu cam hồng trên lưng lại ánh lên tia sáng dịu dàng, như sưởi ấm trái tim hắn.
Một tiếng còi xe kéo hắn ra khỏi hồi ức. Mưa dường như càng lúc càng lớn, hắn vội vàng đóng cửa sổ xe lại. Ngay khoảnh khắc cửa sổ khép kín, hắn trông thấy Giản Văn Minh bên vệ đường.
Giản Văn Khê mặc rất đơn bạc, một mình đi dưới mưa. Dáng người cao gầy, gương mặt nghiêng tuyệt đẹp, trông như một đóa hoa hồng cô độc giữa cơn mưa lạnh.
Giản Văn Minh lặng lẽ bước đi trên đường. Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, đang men theo vỉa hè bước đi. Người qua đường không nhịn được mà liếc nhìn anh.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, anh bước vào, mua một chiếc ô và một chiếc khẩu trang màu đen.
Điện thoại của anh đã rung lên vài lần, nhưng anh không trả lời.
Là Lý Nhung gọi đến.
Anh cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi dọc bờ sông.
Vừa rồi rất nguy hiểm, sau này khả năng anh sẽ phải đối mặt với các tình huống tương tự bất cứ lúc nào.
Điều này giống như gió lạnh và mưa lạnh, đó là môi trường sinh hoạt mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Tuy nhiên, chính những nguy hiểm tiềm ẩn này khiến anh nhận ra rõ ràng sự đáng sợ mà anh đang đối diện, khiến anh càng thêm kiên định và quyết đoán. Anh đang đứng bên cạnh vách núi, mọi lúc đều có thể ngã xuống.
Rơi xuống, rơi xuống, cả người rơi thật nhanh, dùng cái chết đổi lấy một khoảnh khắc bay lượn thỏa thích.
Hiện tại, Giản Văn Minh là người mà Tần Tự Hành coi trọng, điều này với anh mà nói, có lẽ lại là một hình thức bảo vệ. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, công ty sẽ không tiếp tục làm phiền anh, cũng sẽ không có người khác nhắm vào anh.
Việc anh cần làm bây giờ, là nhanh chóng bay lên, trưởng thành, và mỗi hành động của anh đều sẽ thu hút sự chú ý, có hàng triệu fan hâm mộ, như một ngôi sao hạng A.
Bỗng nhiên, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng anh, mà anh không thể giải thích rõ ràng đó là cảm xúc gì.
Gió ở bờ sông rất lạnh, nhưng anh chẳng hề né tránh. Cơn gió mạnh thổi khiến chiếc ô anh cầm trên tay bị biến dạng, nhưng anh vẫn tiếp tục đi dọc theo bờ sông, dường như chỉ có như vậy, cảm xúc hỗn loạn, nước mắt, mới có thể dần tiêu tan. Cuối cùng, anh chỉ đơn giản là chạy. Anh chạy giữa cơn gió lạnh, chiếc ô rơi ra khỏi tay, những giọt mưa lạnh buốt rơi vào đầu và mặt anh. Anh cảm thấy càng lúc càng tỉnh táo, cơ thể cũng bắt đầu hưng phấn.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Anh liếm môi, lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn thấy, là Trần Duệ gọi đến.
"Đạo diễn Trần.”
"Cậu ở đâu?” Trần Duệ nói.
“Tới đài truyền hình một chuyến, ngay bây giờ, có thể việc này sẽ được quyết định.”
Giản Văn Minh dừng lại, đối diện với gió bắc, tóc anh bị thổi tung, bay loạn xạ. So với cái nóng ở những nơi nhiệt đới, gió tháng 11 này lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, nhưng chính cơn gió này lại như lửa thiêu đốt, biến anh thành một ngọn lửa lạnh băng.
Anh gật đầu, nói: “Được.”