Giản Văn Khê đứng trước cửa sổ, để cơn gió lạnh thổi qua, giúp bình tĩnh lại một hồi lâu.

Khương Hồng đối xử với anh như vậy, anh lại không cảm thấy có cảm giác gì.

Khương Hồng chỉ xem anh như một Alpha. Vừa rồi, áp lực pheromone của cô đối với một Alpha thông thường chỉ như một sự thách thức. Giữa các Alpha, việc dùng pheromone của mình để áp chế một Alpha khác gần như là bản năng sinh lý, điều mà họ học được từ khi còn nhỏ. Chỉ là anh là một Omega, lại còn đang trong kỳ phát tình, nên phản ứng mới mãnh liệt như thế.

Nhưng thật ra anh cũng suýt nữa là mất bình tĩnh.

Sau khi tự trấn tĩnh lại, Giản Văn Khê mới tiếp tục theo người phục vụ đi sâu vào bên trong. Khi tới trước cửa phòng 408, người phục vụ gõ cửa nhẹ nhàng, nói: 

“Ngài Giản đã tới.”

Người phục vụ nói xong, đứng chờ một lát ở cửa, sau đó đẩy cửa ra: “Ngài Giản, xin mời vào.”

Giản Văn Khê bước chân vào phòng, cánh cửa phía sau lập tức khép lại.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa vừa đóng, rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Qua một bức bình phong khắc hình long phượng, ánh mắt của anh liền bắt gặp một người đàn ông mặc sơ mi trắng đang kẹp điếu thuốc, mỉm cười nhìn anh. Người đàn ông ấy đứng dựa vào chiếc bàn, vóc dáng cao gầy, dung mạo thanh tú, là kiểu diện mạo điển hình của một Omega nam tính.

“Văn Minh, cậu đến rồi.”

Đó là Cố Vân Tương, ngôi sao số một của Ngải Mỹ Giải Trí.

So với hình ảnh trên màn ảnh lớn, Cố Vân Tương ngoài đời trông càng cao ráo, trắng nõn, với đường nét gương mặt đầy quyến rũ, mang theo khí chất trung tính đặc trưng của Omega, phù hợp với cái tên mềm mại của hắn ta.

Giản Văn Khê liếc nhìn sang những người khác trong phòng. Anh nhận ra Lý Nhung, hiện tại đang đứng phía sau hai người đàn ông như một người hầu. Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế hút xì gà, dáng vẻ uy nghiêm hoàn toàn áp đảo Lý Nhung.

Khi nhìn rõ diện mạo hai người đàn ông, Giản Văn Khê thoáng chốc sững người.

Người thứ nhất có làn da trắng trẻo, mang vẻ điển trai trung niên, chính là Tống Thanh, tổng giám đốc của Ngải Mỹ Giải Trí. Còn người kia, với ngũ quan sắc sảo như được chạm khắc, là Tần Tự Hành.

Người đàn ông mà một lòng muốn chinh phục em trai anh.

Lý Nhung nhận ra ánh mắt Giản Văn Khê đang dừng trên Tần Tự Hành, thần sắc có vẻ nghiêm túc. Hắn lập tức hiểu nhầm, cho rằng đó là biểu hiện không hài lòng, nhưng vì đang đối diện với Tần Tự Hành, hắn không tiện trách mắng Giản Văn Minh, chỉ cười nói: 

“Tần tổng nghe tin cậu tới, đặc biệt ghé qua gặp, còn không mau lại đây.”

Giản Văn Khê nghe vậy, bước đến gần họ.

Về phần Tần Tự Hành, thông tin trên mạng về người đàn ông này vô cùng ít ỏi. Người ta chỉ biết rằng hắn là một nhân vật quyền lực không thể chạm đến, là đại lão thực sự trong giới kinh doanh. Còn cụ thể hắn làm gì, gần như không ai rõ.

Phần lớn những điều Giản Văn Khê biết về Tần Tự Hành đều từ lời kể của em trai mình, Giản Văn Minh.

Tần Tự Hành, một Alpha 36 tuổi, nổi tiếng đào hoa, thích bao nuôi các ngôi sao nam. Pheromone của hắn mạnh mẽ đến mức ngay cả một Alpha như Giản Văn Minh cũng không thể chống lại áp lực từ nó.

Còn về Tống Thanh, tổng giám đốc Ngải Mỹ Giải Trí, ông lại là một Beta.

Trong một thế giới nơi Alpha và Omega thống trị, một Beta như Tống Thanh có thể trở thành một trong những ông trùm lớn nhất của giới giải trí, điều này nhờ vào tài năng khéo léo và khả năng xử lý tình huống tuyệt vời của ông.

Tần Tự Hành chính là một trong những người mà Tống Thanh tận dụng để củng cố địa vị của mình.

"Văn Minh, em vẫn khỏe chứ?" Tần Tự Hành mỉm cười hỏi.

Tần Tự Hành cất giọng ôn hòa, như thể đang trò chuyện với một người tình. Dáng vẻ vẫn lười biếng tựa trên ghế sofa, không hề có ý định đứng dậy. Ánh mắt hắn lơ đễnh, mang theo chút hời hợt như đang nhìn một món đồ chơi. 

“Hôm nay tôi nghe tổng giám đốc Tống nói mới biết, lần trước sau khi chúng ta dùng bữa, có người đã bỏ thứ gì đó vào ly rượu của em?”

Giản Văn Khê giữ nét mặt bình thản, đáp: 

“Là ai? Đã điều tra ra chưa?”

Tống Thanh bật cười, giải thích.

“Đã điều tra được rồi, là một Omega làm phục vụ ở đây. Hắn nói là fan của em, không kiềm chế được bản thân nên mới lén bỏ thuốc thúc tình vào ly rượu. Em yên tâm, tôi đã xử lý hắn rồi, coi như cho em chút công đạo. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Tần tổng.”

Giản Văn Khê nhẹ nhàng gật đầu, môi khẽ nhếch, nụ cười như có như không.

“Điều tra ra là tốt rồi.”

Lý Nhung quan sát thái độ dịu ngoan của Giản Văn Khê, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao tính tình của Giản Văn Minh rất nóng nảy, chuyện bị hạ thuốc dễ dàng khiến cậu ta bùng nổ. Nếu hôm nay không khéo léo xử lý, e rằng hậu quả sẽ khó mà lường trước được.

Trong lòng Lý Nhung lại nghĩ, xem ra cho Giản Văn Minh tham gia dự án "Tinh Nguyệt Chi Chiến" quả là quyết định đúng đắn. Con ngựa hoang này, chỉ dùng roi quất là không đủ, còn phải biết lúc nào nên dỗ dành bằng chút ngon ngọt.

“Người đều đã đến rồi. Tần tổng, Tống tổng, chúng ta ăn cơm thôi.”

Tần Tự Hành cuối cùng đứng lên, ném điếu xì gà đang cầm trong tay. “Ăn cơm thôi.”

Hắn vừa nói, vừa đưa tay đặt lên vai Giản Văn Khê, nhẹ nhàng giữ lấy như để trấn an, đồng thời nhận xét.

“Hôm nay hương vị của em có chút khác biệt.”

Giản Văn Khê thoáng ngạc nhiên.

Thông thường, nếu không phải Omega đang trong kỳ phát tình hoặc Alpha trong giai đoạn mẫn cảm, thì pheromone trên người sẽ khó mà cảm nhận được. Dù đã dùng rất nhiều thuốc ức chế và cố ý xịt nước hoa có mùi hoa thường xuân để che giấu, nhưng Tần Tự Hành vẫn nhận ra sự khác biệt, chứng tỏ khứu giác của hắn nhạy bén đến mức đáng sợ.

Đây có lẽ là một Alpha cường đại không kém gì Hề Chính.

Giản Văn Khê biết rõ bản thân đang trong giai đoạn phát tình, nên khi tiếp xúc gần Tần Tự Hành, anh không thể không nhận thấy một mùi hương đậm đặc từ pheromone của đối phương.

Mùi đó tựa như hoắc hương đang bùng cháy, quyện với hương khói xì gà, nồng nàn và đầy kích thích.

Hương vị đó khiến nhịp thở của anh bất giác trở nên gấp gáp.

Trong suốt bữa ăn, Giản Văn Khê hầu như giữ im lặng. Lý Nhung cố ý sắp xếp cho anh ngồi ngay cạnh Tần Tự Hành. Thời gian trôi qua, pheromone  từ Tần Tự Hành càng trở nên đậm đặc, như một giọt nước treo lơ lửng trên đầu, trong khi Giản Văn Khê lại giống như một người lữ hành khát khô giữa sa mạc.

Lý Nhung và Cố Vân Tương vẫn tiếp tục bày trò, thay nhau chuốc rượu anh, rõ ràng không có ý tốt.

Vốn tửu lượng của Giản Văn Khê rất tốt, thậm chí có thể uống cho cả nhóm người này phải nằm bẹp, nhưng hôm nay lại khác. Men rượu chỉ càng khiến lý trí anh tê liệt, làm ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng bùng lên dữ dội hơn.

"Tôi đi vệ sinh một lát." Anh đứng dậy, mượn cớ rời đi để lấy lại sức.

Trong nhà vệ sinh, anh mở vòi nước ra, thở hổn hển vài hơi, rồi ngẩng đầu nhìn vào gương. Trong gương, cổ anh đã hơi ửng đỏ, đuôi mắt cũng nhuốm sắc đỏ như lửa. Anh ghét cay ghét đắng dáng vẻ yếu ớt này của bản thân, liền lạnh lùng nhìn chính mình trong gương.

Nếu như anh là một Alpha, thì tốt biết mấy.

Từ nhỏ, anh đã luôn nghĩ như vậy.

Từ khi trưởng thành, anh đã bị sự yếu đuối sinh lý này khống chế. Anh luôn đấu tranh với bản năng của mình, ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, điểm yếu này sẽ có ngày phản bội lại anh.

Tiếng bước chân vang lên từ hành lang kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh lập tức quay người lại, thấy Tần Tự Hành đang tiến đến.

"Em không sao chứ?" Tần Tự Hành hỏi.

Giản Văn Khê dựa vào bồn rửa, hai tay nắm chặt phía sau, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, chỉ đáp lại một tiếng "Ừ".

"Hôm nay em có vẻ khác thường." Tần Tự Hành nói tiếp, ánh mắt sắc bén. 

“Lời Tống tổng nói, em không tin sao?”

Hắn cười khẽ, bước thêm vài bước, dừng ngay trước mặt Giản Văn Khê, nhìn thẳng vào khuôn mặt đã ửng đỏ của anh.

“Em nên tin tôi. Nếu tôi muốn em, em căn bản không thể chống cự được. Nếu tôi đã không ép buộc em, thì càng không cần phải dùng thủ đoạn là hạ thuốc.”

"Vậy Tần tổng biết ai đã làm không?" Giản Văn Khê hỏi.

Tần Tự Hành cười nhạt. 

“Trong lòng em đã rõ ràng, cần gì phải hỏi tôi. Nhưng nếu em đồng ý cùng tôi, tôi có thể cam đoan với em, không ai dám làm như vậy với em nữa. Kể cả Tống tổng của các em, ông ta cũng chỉ có thể nâng niu em trong lòng bàn tay.”

Hắn lại tiến thêm một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. “Thế nào?”

Pheromone  trên người Tần Tự Hành càng nồng đậm hơn, hòa lẫn với mùi rượu. Giản Văn Khê nhíu mày, lùi lại một bước, lạnh nhạt nói: 

“Nếu tôi muốn, cũng đã không để bản thân rơi vào tình cảnh bị hạ thuốc.”

Nói xong, anh lách người định rời đi.

Tần Tự Hành lại túm lấy tay anh, kéo mạnh về phía mình. Một tay giữ chặt cằm anh, đôi mắt mang vẻ áp bức, cả thân hình cao gần 1m9 như một bức tường, cúi xuống nhìn anh chằm chằm.

“Giản Văn Minh, hôm nay em thật sự khiến tôi không thể dừng lại. Em càng khó thuần phục, tôi lại càng cảm thấy hưng phấn.”

Vẻ đẹp rực rỡ phô trương trước khi giờ biến thành ánh sáng lạnh lẽo đầy mê hoặc, vẫn kiên cường như cũ, nhưng lại lạnh lẽo hơn bội phần. Vừa khó lòng khuất phục, lại vừa khơi gợi khao khát chinh phục, muốn làm cho anh tan thành một dòng nước mềm mại.

Giản Văn Khê quay đầu tránh đi, muốn thoát khỏi sự kiềm chế này. Nhưng Tần Tự Hành dùng lực mạnh hơn, bóp đỏ cả khuôn mặt anh, ánh mắt không buông tha mà lướt từ khuôn mặt xuống chiếc cổ trắng ngần, đầy vẻ yếu đuối nhưng cũng ẩn chứa sự lạnh lùng khiến người ta càng thêm kích động.

"Tôi đang trong thời kỳ mẫn cảm, rất khó chịu." 

Tần Tự Hành nói, giọng khàn khàn. “Nhìn thấy em, cảm giác đó càng tăng lên. Buổi ăn hôm nay đối với tôi chẳng khác gì một cực hình.”

Giản Văn Khê đẩy mạnh hắn ra, lùi lại đến bên cạnh bồn rửa mặt. Cả khuôn mặt anh đỏ ửng, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không giấu được vẻ bất lực. Pheromone  của Tần Tự Hành quá mạnh mẽ, anh gần như không thể hô hấp bình thường.

Mẹ nó.

Trong khoảnh khắc đó, anh thậm chí có chút hối hận. Anh đáng lẽ nên để Hề Chính đánh dấu một chút. Cơ thể tuy đã trưởng thành nhưng chưa từng được đánh dấu hoàn toàn của anh, đối diện với một pheromone của Alpha mạnh mẽ như vậy, thật sự không chịu nổi.

Tay của Giản Văn Khê khẽ run lên, đầu óc dần trở nên hỗn loạn.

Hề Chính cũng có tin tức tố mạnh mẽ, nhưng Hề Chính làm người đúng mực, hắn ta chưa bao giờ nhả ra pheromone một cách không hề kiêng dè trước mặt anh. Ngược lại, Tần Tự Hành thì khác hẳn. Người đàn ông này như đã quen dùng pheromone để công kích, không chút kiêng dè, đặc biệt là khi đối diện với người mà hắn muốn có được.

Loại áp bức từ pheromone này, đối với em trai Giản Văn Minh của anh, chỉ là nỗi đau thuần túy. Nhưng với anh, lại là một sự dụ hoặc không thể cưỡng lại được.

Nước mắt và mồ hôi của anh bắt đầu không thể khống chế mà chảy ra. Phản ứng sinh lý dữ dội này lại càng khiến Tần Tự Hành đang ở thời kỳ mẫn cảm càng thêm mất kiểm soát. Đôi mắt hắn ánh lên sắc đỏ, nhìn chằm chằm Giản Văn Khê, như một con mãnh thú sắp vồ mồi.

Giản Văn Khê lập tức chạy ra ngoài, Tần Tự Hành bị anh khơi dậy dục vọng văn vẹo. Việc hắn ngủ với Alpha là chuyện bình thường, nhưng một Alpha muốn ngủ với một Alpha khác thì theo bản năng là sự bài xích lẫn nhau, chỉ có dùng bạo lực mới thành công.

Hắn ôm chặt eo Giản Văn Khê, dùng sức quăng một cái, Giản Văn Khê liền va vào cửa, rầm một tiếng ngã xuống đất.

Có người ở cửa kêu lên một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu của Tần Tự Hành nhìn qua, là Cố Vân Tương.

Vẻ mặt Cố Vân Tương lạnh nhạt, nói:

“Làm tôi giật cả mình.”

"Cút." Tần Tự Hành nói.

Cố Vân Tương cười khẩy, cúi đầu nhìn Giản Văn Khê dưới đất. Giản Văn Khê ngẩng đầu lên, hai người nhì nhau, Cố Vân Tương nghiêng đầu, rồi đưa tay đóng cửa.

Giản Văn Khê từ dưới đất bò dậy.

“Sao, Tần tổng định dùng vũ lực à?”

Tần Tự Hành nói: “Đánh dấu em ở đây cũng coi như rất kích thích.”

Hắn vừa nói vừa cởi cúc áo.

“Em tự làm hay muốn tôi động tay.”

Mồ hôi của Giản Văn Khê theo thái dương chảy xuống.

Tần Tự Hành hơi ngạc nhiên, cười nói:

“Sợ đến mức này sao? Tôi tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ.”

Hắn tiến thêm một bước về phía Giản Văn Khê. 

Giản Văn Khê cũng từng bước lui về phía sau.

Tần Tự Hành bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm anh, như là đang nhìn chằm chằm vào một con mồi, tựa hồ muốn trêu đùa trước khi xé xác.  

Giản Văn Khê mím chặt môi, ngửi thấy mùi hoắc hương mạnh mẽ ập đến, tràn ngập tính công kích, áp bức anh, nhưng cũng đang kích thích anh. 

Giản Văn Khê run rẩy uốn cong eo, cơ thể không còn nghe theo ý chí của anh nữa, khuất phục dưới áp lực của pheromone Alpha mạnh mẽ. Da thịt dưới lớp quần áo trở nên đỏ ửng, một dòng ấm nóng lan tỏa từ bụng xuống dưới. Anh ngẩng đầu lên, môi mím chặt, anh yếu đuối, dục vọng của anh dường như hóa thành tia nhìn lạnh lẽo muốn trào ra.

Tần Tự Hành kinh sợ trước ánh mắt ấy, hắn chưa từng thấy ánh mắt nào vừa sáng, vừa lạnh, vừa yếu ớt, lại vừa đầy tính công kích đến vậy.

Thấy hắn khựng lại, Giản Văn Khê lập tức đẩy hắn ra, loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh đến trước thang máy, phát hiện thang máy vẫn ở tầng bảy. Nghe tiếng Tần Tự Hành gọi tên mình phía sau, anh liền quyết định chạy xuống cầu thang bộ.

Hơi thở dồn dập, cơ thể anh như sắp nổ tung. Đây là lần thứ hai trong đời, anh thấy mình chật vật đến vậy. Giản Văn Khê một bậc thang rồi lại một bậc thang chạy xuống, giống như mọi thứ trước mắt đều trắng xóa, tai cũng không nghe được gì. Không biết đã chạy qua bao nhiêu tầng, mãi đến khi cầu thang không còn, anh mới đâm vào một góc tường lạnh lẽo.

Dựa lưng vào vách tường, anh ngồi thụp xuống thở dốc. Tay lần mò tìm điện thoại, anh chỉ siết chặt trong lòng bàn tay mà không gọi cho bất kỳ ai.

Anh hít sâu vài hơi không khí lạnh, ép mình bình tĩnh lại. Đầu tựa vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước.

Anh đã đến tầng hầm bãi đỗ xe. Phía trước là một hành lang tối tăm, yên tĩnh đến lạ thường.

Giản Văn Khê ngồi dựa vào tường vài phút. Bỗng tiếng thang máy vang lên.

Một nhóm người bước ra. Trong đó, có một người phụ nữ giật mình hỏi:

“Cậu làm sao thế?”

“Giản Văn Minh?” Một người đàn ông trẻ từ nhóm đi ra, ngồi xổm xuống nhìn anh.

Tóc Giản Văn Minh có chút rối bời, một vài sợi tóc dính vào trên trán ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên mắt phải có một vết bầm rõ rệt. Anh ngửa đầu, đôi mắt ngập nước, khi nhìn người đối diện, một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má.

Giản Văn Khê khẽ dụi mắt, nhìn rõ người đứng trước mặt.

Đập vào mắt anh là một chàng trai trẻ tầm hai mươi mấy tuổi cao lớn, có lẽ trên 1m90. Người nọ sở hữu gương mặt với ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, mang vẻ đẹp pha trộn giữa nét phương Tây hiện đại và khí chất phương Đông tinh tế, vừa cấm dục lại vừa toát lên vẻ ôn hòa của phương Đông.

Chàng trai này, dù dáng vẻ cao ráo thẳng tắp, vẫn mang theo chút ngây ngô của tuổi trẻ. Anh nhận ra.

Đó là Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh theo bản năng định đưa tay đỡ anh dậy, nhưng Giản Văn Khê lập tức rụt người lại. Sắc mặt anh vẫn đỏ bừng, nhưng ánh mắt thoáng chốc trở lên lạnh băng. Cảm giác tương phản giữa hai điều đó giống như lớp băng tan trên vách đá, để lộ ra bên trong lại là một khối đá cứng rắn. Khối đá ấy, dù rắn chắc, vẫn ướt đẫm và nhỏ nước.

Anh không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Chu Đĩnh, không thù oán, cũng chẳng cần ân tình.

Giản Văn Khê tự mình đứng dậy, lui về sau hai bước. Dù dáng vẻ thê thảm, ánh mắt vẫn lạnh nhạt đến cực điểm. Sau đó, anh quay người, bước nhanh ra khỏi bãi đỗ xe, không hề ngoảnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play